Trong mắt tôi, Hiền là một người đàn bà dịu dàng, hiền lành đúng như cái tên cha mẹ đặt cho cô. Gần 2 năm yêu Hiền, tôi chưa bao giờ phải lấn cấn bất cứ điều gì về tình yêu, sự quan tâm Hiền dành cho. Trong mắt kẻ si tình, người yêu của mình luôn hoàn hảo một cách trọn vẹn. Trong mắt tôi, Hiền cũng vậy.
Kể từ khi Hiền xuất hiện trong cuộc sống của tôi, những cảm nhận của tôi về Dương dần thay đổi. Tôi lơ là, ít quan tâm tới vợ mình hơn. Trước đây, mỗi sớm trước khi đi làm, thấy vợ vận chiếc váy hợp thời trang đứng trước gương, tôi thường dành tặng cô ấy những lời khen rất thật tâm: “Em đẹp quá”, hay “Đẹp thế này chỉ có thể là vợ anh” và tôi nhìn thấy nụ cười sóng sánh, hạnh phúc trên gương mặt được trang điểm một lớp phấn nền nã. Tôi lái xe đưa vợ đi làm, không quên hôn lên má tạm biệt cô ấy.
Còn giờ đây, là những khoảng trống hoác. Những lời khen dành tặng vợ ít dần, bởi tôi chẳng còn tâm trí hay thời gian để nhìn cô ấy trang điểm, vận đồ. Trước, trong trái tim tôi chỉ có Dương, mọi hành động của cô ấy đều đáng yêu thì nay trở thành vấn đề nhiêu khê và phiền nhiễu của những người đàn bà nạ dòng. Tôi viện lý do phải đến công ty sớm, giải quyết công việc, họp nội bộ… và khước từ lời đề nghị lái xe đưa cô ấy tới công ty. Tôi thay đổi trong sự ngơ ngác, lạ lẫm của Dương.
Ban đầu cô ấy phản ứng, không chấp nhận sự thay đổi của tôi, nhưng người đàn bà thường vốn vị tha và dễ chấp nhận mọi thứ hơn kể từ sau khi lập gia đình, kể cả sự thay đổi kỳ lạ của người chồng họ yêu. Dương của tôi không còn hỏi lý do vì sao lại thế, không cật vấn về những buổi đi làm sớm hơn thường lệ, không đôn đốc những cuộc điện thoại hẹn ăn trưa, đưa đón sớm chiều, thôi ngơ ngác về những điều khác biệt trong nhịp sống đều đặn, đều tông của vợ chồng hơn 5 năm qua.
Hiền như thay thế vị trí của Dương trong tâm trí và trái tim tôi. Cô ấy trẻ, 25 tuổi, khá thông minh và nhiều điều bất ngờ. Chúng tôi bắt đầu mối quan hệ tình nhân và Hiền nhiều lần buộc tôi phải suy nghĩ. Cô ấy thẳng thắn có phần quyết liệt: “Như anh bảo, hôn nhân của anh không còn tình yêu, vậy anh hãy chia tay chị ấy và đến với em. Em không thể quay cuồng trong một mối quan hệ không có tương lai hay đích đến”. Sự thẳng thắn ấy nhiều đêm khiến tôi thao thức. Dương đoán biết tôi mất ngủ, cô ấy hỏi, và tôi chỉ thở dài không muốn nghe thêm bất cứ lời hỏi han, sốt sắng của vợ. Tình cảm của tôi và Hiền ngày một thăng hoa, trái lại, ở bên cạnh Dương, lòng tôi trống rỗng và khô lạnh như gỗ mục.
Gần 2 năm yêu Hiền, đôi khi tôi tự hỏi, người đàn bà tôi yêu là ai? Một người phụ nữ hết mực dịu dàng, thùy mị, ngọt ngào hay một người quyết liệt, ghê gớm và đáo để? Ở cô ấy, sự tổng hòa giữa hai thái cực, sự xoắn xuýt bền chặt song cũng rất mỏng manh của những bí ẩn như tơ nhện càng thôi thúc tôi khám phá và yêu thương cô ấy.
Tôi viết đơn ly hôn và đưa cho Dương. Đúng như tất cả những gì tôi lường trước được, Dương bình thường mạnh mẽ là thế, nhưng tin sốc này chẳng khác nào một tảng đá vô hình ném thẳng từ đỉnh núi xuống vực và rơi vào vai Dương. Cô ấy hỏi lý do, tôi đã kể lại cho Dương nghe tất cả - không che giấu bất cứ điều gì. Một gã đàn ông phản bội trơ trẽn tự cho mình là anh hùng, thẳng thắn khi thừa nhận phi vụ tòm tem của mình trước mặt vợ ư? Tất cả chỉ là ngụy quân tử. Nhìn những giọt nước mắt trên má Dương, lòng tôi chùng xuống, như có lửa đốt từ bên trong. Xét cho cùng, Dương chẳng có bất cứ lỗi gì, tất cả là do tôi, cái thằng đàn ông tham lam và ưa chinh phục muốn nhiều hơn những gì đang sở hữu.
Phiên tòa xét xử ly hôn của tôi và Dương mở ra với sự góp mặt của không ít người. Gia đình, bạn bè chúng tôi đều không khỏi ngạc nhiên trước quyết định choáng váng của hai vợ chồng. Họ luôn tin tưởng hôn nhân của chúng tôi cực kỳ hoàn hảo, không có bất cứ tì vết chứ đừng nói tới chuyện kinh thiên động địa thực tế đang xảy ra. Dương xuất hiện, bên dưới lớp phấn mỏng lộ rõ vẻ tiều tụy, mệt mỏi khó lòng che giấu. Cô ấy đẹp trong sự u uẩn. Con gái chúng tôi còn nhỏ, Dương gửi bà ngoại chăm sóc. Tới khi phiên tòa gần khai mạc, Hiền của tôi xuất hiện. Cô ấy ngồi ở hàng ghế ngay sát sau lưng tôi. Hiền cười nói tươi tắn, thi thoảng có những hành động thân mật như vuốt tóc, vuốt má tôi như cách ngầm khẳng định cô ấy là người chiến thắng và tôi ngoan ngoãn thuộc về cô ấy. Tôi nhăn mặt tỏ ý không hài lòng, Hiền dừng lại.
Tôi liếc nhanh hàng ghế phía sau, bạn bè, họ hàng tôi nhìn tôi với ánh nhìn vừa ngạc nhiên, vừa khinh bỉ. Một dòng xung điện chạy dọc cơ thể, mặt tôi đỏ bừng, đầu óc căng như dây đàn. Một thứ cảm xúc thật khó gọi tên. Như thể, kẻ tử tù bị đưa lên đoạn đầu đài trong những bộ phim dã sử xưa cũ vẫn không tin mình đang đi về phía cái chết chỉ trong chốc lát nữa.
Tôi và Dương đều không nói nhiều, bởi thực tình, giữa chúng tôi chẳng có bất cứ xích mích nào. Cô ấy cũng không muốn nhận bất cứ thứ tài sản nào. Cô ấy đồng ý ra đi với hai bàn tay trắng. Mẹ tôi ngồi ở hàng ghế sau tôi, bà không ngừng khóc mếu máo: “Sao mày ngu dại thế hả con. Vợ mày ngời ngời là thế, giỏi giang, hiếu thảo là thế thì mày đòi bỏ. Mày đâm đầu vào chỗ tối hả con?”.
Mẹ tôi là người đã từng phản đối quyết liệt chuyện hôn nhân của tôi và Dương vì bà tin vào lời lão thầy bói, rằng tuổi của chúng tôi khắc nhau, lấy vào e sự chẳng lành. Nhưng cuối cùng, bà đã chấp thuận bởi sự kiên trì, bền bỉ, mãnh liệt của chúng tôi. Dương đã cùng tôi bước qua những năm tháng nghèo khó nhất cuộc đời, từ thời còn là sinh viên nghèo chia nhau miếng cơm nắm buổi sáng, ra trường chật vật chạy khắp Hà Nội tìm việc làm, và cho tới ngày nay, khi cả hai vợ chồng đã có cuộc sống ổn định, yên ổn thì chúng tôi chia tay.
Nghe những lời nhắc nhở của mẹ tôi, Hiền đang ngồi sát phía sau tôi bật dậy như lò xo. Cô ấy nhìn thẳng mẹ tôi lớn tiếng đề nghị: “Bác trật tự để tòa tiếp tục xử án. Những cái thuộc về quá khứ đã qua rất lâu rồi. Quan trọng hiện tại con trai bác đang yêu và muốn đến với cháu”. Rồi cô ấy lu loa cả phòng xử án, cô ấy lắc mạnh vai tôi gào khóc: “Em không muốn nghe chuyện quá khứ của anh. Anh hãy nói gì đi”.
Chưa kịp để tôi nói thêm điều gì, Hiền chạy tới chỗ Dương cào cấu cô ấy, miệng không ngừng la hét, chửi bới, mà theo như một người bạn là bác sĩ tâm lý của tôi sau này lý giải: “Hiền bị kích động mạnh. Phản ứng của cô ấy xuất phát từ sự ghen tuông với quá khứ của Dương”. Cô ấy ghen với những gì tôi và Dương cùng nhau trải qua. So bì với quá khứ và ghen ngược là hội chứng không hiếm gặp ở những người đàn bà vì yêu nên mất hết khả năng kiểm soát bản thân.
Tôi đã giật mình thảng thốt: “Hiền của tôi đây ư? Hiền mặc chiếc áo mưa màu cam trong buổi chiều đầu đông đây ư?”. Gần 2 năm chưa quá lâu, nhưng Hiền đã thay đổi, chẳng còn dịu dàng, hiền lành như cái tên của cô ấy nữa. Cả tôi cũng thay đổi. Mẹ tôi và Hiền đấu khẩu giữa tòa. Mẹ bênh Dương và Hiền tức tối phủ nhận, xỉa xói những mĩ từ mẹ dành cho dâu thảo.
Đầu óc tôi như được ánh sáng rọi vào, thẳng tắp, rạch rẽ. Tôi xin rút đơn xin ly hôn. Tôi biết mình phải làm gì và điều gì thực sự cần thiết, có giá trị, ý nghĩa trong cuộc đời tôi. Tuyên bố của tôi khiến Hiền thôi phá phách, cô ấy nhìn tôi trong tuyệt vọng và bỏ chạy ra khỏi phiên tòa. Dương nhìn tôi, đôi mắt trĩu nặng yêu thương và đầy oán trách. Sẽ khó để làm lại từ đầu, nhưng chỉ cần Dương cho tôi một chút cơ hội, dù nhỏ nhoi, chắc chắn tôi sẽ không bỏ qua để tìm lại hạnh phúc của chính mình.