Nàng 29 tuổi, cao 1m55, người tròn trĩnh, gương mặt không có gì ấn tượng. Điểm cộng duy nhất ở nàng là hay cười nhưng nụ cười đó không cộng thêm cho nàng chút duyên nào ngoài sự tươi tắn. Tốt nghiệp đại học, nàng cố bám trụ lại thành phố với một công việc có thu nhập làng nhàng... Với nhan sắc không có gì nổi bật, gia thế trung bình, tài năng không xuất chúng... nàng luôn ý thức được thân phận "lờ đờ nước hến" của mình. Chưa bao giờ nàng chán ghét bản thân, chỉ thỉnh thoảng than thở vì thấy trong đám bạn mình, cũng khối kẻ nửa nạc nửa mỡ như mình mà sớm có người yêu, lấy chồng... Nàng nghĩ: "Hẳn là mình kém may mắn".
Trong mắt bạn bè, gia đình, nàng là gái ế chính hiệu. Tính đến thời điểm chạm ngưỡng "băm", nàng cũng từng trải qua 2 mối tình. Mối tình đầu của nàng là tình yêu học trò, khi hai người bước chân vào đại học, nó đã tan thành mây khói sau khi người ấy gặp được "cạ" mới. Nàng không oán trách gì, chỉ nghĩ đơn giản tình yêu học trò mấy khi thành tình yêu đích thực. Mối tình thứ hai của nàng là tình yêu sinh viên, cũng đẹp, lãng mạn song khi hai người ra trường, đi làm, nàng lại một lần nữa bị bỏ rơi.
Từ sau mối tình đó, nàng sống kiếp độc thân của gái già, đi làm giờ hành chính, tối về ru rú xó nhà, thỉnh thoảng cuối tuần lại về quê. Đã 5 năm trôi qua, cuộc sống của nàng cứ đều đặn như thế, ít biến động, chẳng có cú sốc nào.
Chỗ nàng làm đa phần là con gái, mà công việc của nàng chỉ ngồi một chỗ nên gần như mọi cơ hội tìm kiếm tình yêu ở đó gần như là con số 0 tròn trĩnh. Mà nàng lại không thuộc tuýp người năng động hay tham vọng, thay đổi công việc là chuyện hiếm khi nàng nghĩ tới.
Từ sau mối tình đó, nàng sống kiếp độc thân của gái già, đi làm giờ hành chính, tối về ru rú xó nhà, thỉnh thoảng cuối tuần lại về quê (Ảnh minh họa).
Thỉnh thoảng mấy ả bạn thân nàng giới thiệu cho anh này, anh kia. Nàng đi gặp hết, xem mặt cũng xấp xỉ chục lần nhưng rồi cô đơn vẫn hoàn cô đơn. Người nàng có cảm tình thì lặn mất không sủi tăm, người tới tấp nhắn tin, gọi điện cho nàng thì nàng "không duyệt được" sau vài lần trò chuyện, đi chơi... Lúc 27 tuổi, có một người nàng ưng và cũng "chấm" nàng thì lại vướng vào khóa học nâng cao nghiệp vụ ở nước ngoài những 2 năm. Mà ở cái tuổi gái già ấy, yêu đương chưa đâu vào đâu mà bắt chờ đợi nhau, nàng cho là quá mạo hiểm với hạnh phúc cuộc đời mình. Tiếc nuối đôi chút, nàng vẫn bỏ qua...
Mấy chị làm cùng mách "Hay em đi học thêm đi, học để kiếm tấm chồng". Nàng rảnh cả 7 buổi tối trong tuần, công việc cũng nhàn rỗi, thu nhập đủ để trang trải thêm khoản học phí... Thế là nàng bắt đầu lớp cao học ở một trường kinh tế. Buổi đầu nhập học, lớp khá đông và nhiều con trai hơn nàng tưởng. Nàng mỉm cười nghĩ "Các bà già kinh nghiệm thật, biết đâu mình kiếm được 'cá' ở đây".
Nàng đi học mà giương mọi giác quan để quan sát, để dò la xem có gã độc thân, trai già, trai ế nào không để lân la bắt chuyện. Nhưng trái với suy đoán của nàng, gần 30 gã trai trong lớp, gã thì già "khú", vợ con đề huề, đi học chỉ để thăng chức; gã hơi "dừ" thì cũng là "hoa có chủ", còn lại đa số là những "gã măng tơ" vừa ra trường, công việc chưa đâu vào đâu, đi học để gia tăng cơ hội tìm kiếm nghề nghiệp... Nàng cũng dáo dác cả những lớp bên cạnh, cả những thầy giáo trong trường, nhưng rốt cục, đến ngày tốt nghiệp, nàng vẫn là gái ế. Kế hoạch kiếm tấm chồng ở trường coi như thất bại.
Sinh nhật tuổi 29, nàng tụ tập với đám bạn cũ. Có ả trêu nàng: "Chúng nó cứ nói mày ế chứ vào công ty tao có mà đắt như tôm tươi. Hay là sang chỗ tao làm đi". Nàng cười: "Ế nhưng không hạ giá đâu nhá". Hôm ấy về, tự nhiên nàng nghiêm túc nghĩ đến chuyện thay đổi công việc. 1 tháng sau, nàng vào làm chỗ của bạn nàng - 1 công ty xây dựng. Công ty chủ yếu là đàn ông, số ít phụ nữ thì đều đã có chồng. Từ ngày làm chỗ mới, nàng thấy hân hoan lạ thường mỗi sáng đặt chân đến công ty. Có lẽ những lời trêu đùa, cười cợt hay đôi khi là vài lời bàn tán sau lưng của đám nhân viên nam đã khiến nàng thích thú.
Tháng lương đầu tiên ở chỗ mới, nàng dành phần lớn để mua váy áo và mỹ phẩm. Mỗi sáng đi làm, nàng ngắm vuốt trước gương chừng mười phút. Ở công ty, ngoài những lời trêu ghẹo của đủ các thành phần từ trai già đến trai trẻ, trai chưa vợ lẫn ế sưng, có một chàng tán nàng thật. Nhưng nàng không ưng, không phải vì nàng kén hay nghĩ mình cao giá, mà đơn giản chàng đó bóng bẩy quá, nàng thấy không hợp.
Nhác thấy câu "Tình yêu là phải chủ động, hạnh phúc là phải giành giật", nàng mỉm cười nghĩ "Cũng đúng phết đấy!" (Ảnh minh họa).
Rồi nàng cũng phải lòng một chàng kỹ sư công trình mới vào làm. Khổ nỗi chàng đi biền biệt, nàng chỉ có cơ hội giáp mặt một lần duy nhất trong buổi liên hoan kỉ niệm ngày thành lập công ty. Nàng nghĩ chưa biết gì về chàng mà chỉ thích thích thế thôi, có lẽ cũng mạo hiểm với mình quá. Gái "băm" đâu còn thì giờ mà đánh đu với yêu đơn phương.
Nàng dò la qua cô bạn, âm thầm tìm hiểu thì được biết chàng chưa vợ, chưa người yêu, thế là "có cửa" cho nàng rồi. Chỉ có điều chàng cứ đi biền biệt với các công trình, cả năm không ló mặt lên cơ quan thì tiếp cận đường giời. Cuối tháng, đến đợt làm lương của công ty, nàng nhấm nháy cô bạn làm kế toán không chuyển lương cho chàng qua thẻ mà thông báo chàng phải lên lấy tiền mặt. Chàng trả lời mail: "Nhà anh xa công ty, mỗi lần đi công trình về được có 1, 2 ngày. Em cứ để đấy, cuối năm anh lấy một thể".
Một buổi, nàng nhấc điện thoại công ty gọi cho chàng: "Em là... - kế toán mới của công ty. Em tiện đường qua nhà anh, nay anh có về nhà không em qua chuyển lương cho anh".
Chàng và nàng có cuộc gặp thứ 2 sau buổi chạm mặt đầu tiên hôm liên hoan, không phải ở nhà nàng mà ở một quán cà phê. Sau buổi cà phê ấy, thấy nàng không rẽ về phía trái đúng như lời "tiện đường em ghé qua", chàng phì cười "Mai anh chuyển nhà qua hướng đấy, em có tiện đường nữa không?"....
Giờ thì nàng đã là vợ chàng và là mẹ cô con gái rượu của chàng. Lúc này, đang ngồi ôm con đợi chồng về ăn cơm, nàng lướt điện thoại đọc tin, nhác thấy câu "Tình yêu là phải chủ động, hạnh phúc là phải giành giật", nàng mỉm cười nghĩ "Cũng đúng phết đấy!".