Đã 3 ngày trôi qua kể từ khi Nữ và con gái dọn ra ngoài ở, Trường vẫn chết lặng trong góc nhà. Hết ngồi trân trối nhìn ra khoảng không vô định anh lại vùi đầu vào những cơn say.
Lần đầu tiên trong đời anh đớn đau đến độ thấy tim mình như nghẹn lại nhưng lại không thể giải tỏa, không thể chia sẻ cùng ai. Làm sao có thể đem chuyện này chia sẻ được chứ? Không khéo người ta còn cười cho thì nhục mặt.
“Anh biết rồi đó, anh không có khả năng làm cha nên em mới phải như vậy. Em có sung sướng gì khi phải chủ động gạ tình và ăn nằm với đàn ông khác đâu. Em chỉ có lỗi duy nhất là đã không nói trước với anh”. Ảnh minh họa. |
Cứ qua cơn say khi tỉnh lại, đầu anh lại văng vẳng giọng nghẹn ngào của Nữ: “Anh biết rồi đó, anh không có khả năng làm cha nên em mới phải như vậy. Em có sung sướng gì khi phải chủ động gạ tình và ăn nằm với đàn ông khác đâu. Em chỉ có lỗi duy nhất là đã không nói trước với anh”.
Trường sinh ra và lớn lên trong một gia đình gia giáo, bố mẹ đều là giáo viên. Từ nhỏ anh đã nổi tiếng học giỏi và sau này khi tốt nghiệp đại học, vì có tài anh cũng nhanh chóng có được công việc khiến nhiều người thèm muốn ở tỉnh lẻ miền núi này.
Chỉ có điều cũng vì từ bé đến lớn chỉ lo học và đi làm nên Trường rất nhút nhát khi gặp gỡ bạn gái. Việc anh gặp Nữ cũng là do một người họ hàng mai mối.
Và khi thấy Nữ duyên dáng, nhanh nhẹn, ngoan ngoãn và lại cũng lớn lên trong gia đình bố mẹ đều là công chức nên anh hoàn toàn yên tâm khi nghĩ tới chuyện kết hôn. Đám cưới của hai người diễn ra ngay sau khi họ hò hẹn được chừng nửa năm.
Vì điều kiện đủ đầy, bố mẹ hai bên lại cũng mong có cháu nên Trường đã bàn với vợ sinh con ngay. Vậy nhưng một năm nỗ lực dùng thuốc tẩm bổ, nghỉ ngơi và sinh hoạt vợ chồng đều đặn song Nữ vẫn chưa có tin vui.
Một đôi lần đi khám bác sĩ có nói lỗi hiếm muộn là do Trường, tỷ lệ tinh trùng đảm chất lượng của anh không cao. Tuy vậy, bác sĩ vẫn khuyên vợ chồng cùng nỗ lực, hy vọng có em bé là hoàn toàn có thể.
Những ngày đầu khi nghe bác sỹ thông báo vậy Trường buồn lắm nhưng với sự động viên kịp thời của Nữ, anh đã có thêm động lực.
Vậy nhưng hai năm rồi ba năm nỗ lực, Nữ vẫn không chưa có bầu. Nhưng Nữ vẫn nói với Trường rằng vì cả hai còn trẻ nên đợi thêm vài năm nữa cũng không vấn đề gì. Nếu lúc đó vẫn chưa có con thì hai người sẽ nhận con nuôi.
Thế rồi, ngày ấy, Trường như vỡ òa trong niềm vui khi buổi chiều tan sở về Nữ thông báo tin cô đã mang bầu. Khỏi phải bàn gia đình anh đã vui như thế nào. Ngày biết tin đó, bố mẹ anh thậm chí còn tổ chức làm cơm để thết đãi bạn bè hai vợ chồng, những người đã giúp vợ chồng anh tìm thuốc tìm thầy chữa hiếm muộn.
Hôm đến dự bữa tiệc ấy, trong số bạn bè của Nữ có Hoàng, người làm cùng xí nghiệp. Hoàng được mời đến vì anh là người đã giới thiệu cho vợ chồng Trường gặp được ông lang bốc thuốc trị hiếm muộn nức tiếng và lúc này vợ chồng Trường vẫn tin họ có em bé vì bài thuốc của ông.
Trường lúc đó trong thâm tâm cảm ơn Hoàng nhiều lắm nên sau đó, anh thường xuyên rủ Hoàng đi nhậu mỗi cuối tuần và thường xuyên dẫn Hoàng về nhà chơi, thết đãi cơm. Anh còn bảo sau này Nữ sinh con, đứa bé sẽ phải gọi Hoàng là bố nuôi.
Và từ hôm nghe tin vợ có bầu, suốt nhiều ngày liền Trường như thấy mình đang lơ lửng giữa tầng mây, lúc nào cũng nói cười, cả ngày không ngủ không thấy mệt. Và hạnh phúc vỡ òa khi ngày nọ, vợ anh hạ sinh bé gái kháu khỉnh.
Từ ngày có bé gái chào đời, với vai trò là bố nuôi, Hoàng cũng thường xuyên lui lại nhà anh khi để uống rượu mừng cho vợ chồng bạn, khi để tặng chục trứng gà nhà nuôi hay rau vườn trồng cho bé.
Cuộc đời sao nghiệt ngã với anh như vậy, anh và cả gia đình anh đều hiền lành, sống có trước có sau mà sao phải chịu khổ đau vậy chứ. Ảnh minh họa |
Trường nghĩ rằng, bạn bè thân thiết quan tâm nhau như thế là bình thường. Mọi chuyện cứ diễn ra trong niềm hạnh phúc và vui vẻ của cả gia đình Trường và Hoàng.
Và khi bé gái vừa được hơn một tuổi thì Nữ lại lần nữa khiến Trường phải sung sướng cực độ, nhấc bổng vợ lên vì tin có bầu bé thứ hai. Trường lúc này không chỉ hạnh phúc mà còn tự hào vì “anh đâu có yếu kém gì, chẳng qua vì trước đây chưa biết kỹ thuật”.
Cuộc sống gia đình Trường có lẽ sẽ mãi viên mãn như vậy nếu không có ngày anh bất ngờ phát hiện sự thật đau đớn. Anh thậm chí đã định bỏ nhà ra đi khi biết tin.
Buổi tối hôm đó, khi bất ngờ trở về nhà từ đám tang của người họ hàng ở quê sớm hơn dự kiến, Trường bắt gặp cảnh Hoàng và Nữ to tiếng trong phòng khách. Tưởng hai người tranh luận chuyện gì đó như thỉnh thoảng vẫn diễn ra những lúc Hoàng đến chơi nhà, Trường lẳng lặng vòng từ sân vào thẳng nhà tắm và định bụng tắm sạch sẽ rồi mới chơi với con.
Ai ngờ tiếng qua lại ngày một lớn và Trường như chết lặng khi nghe Nữ nói rành rọt với Hoàng rằng: “Nhà em hoàn cảnh như thế nên ngay từ đầu em nói chỉ xin anh một đứa con. Mọi chuyện chỉ dừng lại vậy thôi anh, anh còn gia đình và em cũng yêu chồng.”
Nghe vợ nói mà Trường như chết đứng. Cuộc đời sao nghiệt ngã với anh như vậy, anh và cả gia đình anh đều hiền lành, sống có trước có sau mà sao phải chịu khổ đau vậy chứ.
Không giữ được bình tĩnh, hôm đó sau khi đối mặt Hoàng, anh đã giáng vài cái tát mạnh đến mức khiến Hoàng loạng choạng ngã.
Khi tống khứ Hoàng ra khỏi nhà rồi, anh còn đau đớn hơn nữa khi nghe vợ thú nhận toàn bộ sự việc giống như câu chuyện anh nghe được. Không chỉ vậy, Nữ còn nói rằng cái thai mà cô đang mang trong bụng cũng có thể không phải là con anh bởi trong thời gian qua cô có quan hệ với Phong, người hàng xóm cách vài số nhà.
Nữ khóc nấc nghẹn, cô quỳ phủ phục dưới chân xin chồng tha thứ và nói rằng sở dĩ cô lại cậy nhờ để có thai với người hàng xóm vì tin rằng Trường không thể có con. Cô muốn nuôi hai bé một thể cho bõ công chăm vì vậy ngay sau khi sinh đã “đánh tiếng” với người hàng xóm, vốn là bạn đồng niên với anh trai cô.
Không thể chịu đựng được tin quá sốc này, Trường đã đuổi vợ con ra khỏi nhà. Hóa ra, suốt bao năm qua Nữ đã lừa dối anh. Mà đâu chỉ một lần, cô ta đã một lần ăn nằm với đồng nghiệp, lại một lần định có con với hàng xóm.
Cô ta coi anh như thể bù nhìn, đêm ngủ với chồng lại mơ tưởng có con với người khác. Tội lỗi này với anh là không bao giờ có thể chấp nhận được dù với lý do anh yếu kém hay không có khả năng sinh con đi chăng nữa.
Dù cho Nữ có ăn năn và xin lỗi thế nào Trường cũng nhất quyết không thể chấp nhận người vợ này thêm một ngày nào nữa. Anh cũng thể để bố mẹ anh lầm tưởng về đứa cháu gái khác máu kia thêm ngày nào. Đứa trẻ không có tội nhưng sự thật vẫn phải được làm rõ. Thà đau một lần còn hơn để nỗi đau gặm nhấm hàng ngày.
Anh không phải không hiểu nổi khổ của Nữ và khao khát làm mẹ của cô nhưng nếu như cô chủ động nói trước chuyện đi xin con và bàn bạc cùng anh thì mọi chuyện sẽ theo hướng khác. Ai có thể sống với kẻ lừa dối cả dòng tộc nhà anh chứ?