Tôi quen anh vào một dịp liên hoan công ty, khi ấy tôi chỉ mới tốt nghiệp ra trường được sáu tháng và vẫn rất non nớt, yêu anh là mối tình đầu. Ngày ấy tôi là một cô sinh viên tỉnh lẻ còn anh thì lại là công tử có nhà mặt tiền tại Hà Nội. Nhiều lần tôi lo sợ rằng tình yêu của tôi chẳng đi đến đâu vì mẹ anh luôn sắp xếp cho anh hết mối này đến mối khác. Nhưng vì yêu tôi, anh cãi bố mẹ lấy tôi bằng được. Ngày đám cưới, mặc dù bố mẹ anh không ưng lòng vì cô con dâu tỉnh lẻ nhà nghèo làm xấu mặt nhưng đám cưới vẫn tổ chức rình rang với sự bĩu môi của dòng họ.
Vì anh là con một nên chúng tôi không được ra riêng mà ở chung với bố mẹ chồng. Ngay từ ngày cưới về mẹ chồng đã chẳng ưa gì tôi nên mọi việc tôi làm, dù cố gắng mấy vẫn không thể nào khiến mẹ anh có cái nhìn thiện cảm. Nhưng anh thương tôi và ngang bướng, mẹ chồng tôi lại rất thương con trai nên dù có ghét bỏ tôi bà cũng không chửi nói ra mặt vì sợ anh giận dỗi.
Cưới nhau được một năm thì mọi thứ cũng ổn định, tôi và anh mong có một bé để bồng ẵm và mong nhờ đó mà mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng có thể dễ chịu hơn. Nhưng trời không chiều lòng người, dù cố gắng thế nào thì chúng tôi vẫn không thấy tin vui. Một năm rồi hai năm, tôi tin mình khỏe mạnh nên không đi khám, để kệ khi nào có thì có. Chồng tôi thương tôi nên cũng để mặc tôi giải quyết.
Nhưng hôn nhân không chỉ có vợ và chồng, mẹ chồng tôi ngày càng ghét tôi ra mặt khi thấy tôi chưa có cháu. Bà đi nói khắp xóm là tôi “tịt”, mỗi chiều đi làm về, thấy người ta chỉ trỏ, tôi chỉ biết về ôm gối mà khóc. Và rồi tôi quyết định cùng chồng đi khám. Tôi như không tin vào sự thật, anh là mối tình đầu của tôi và tôi cũng chưa bao giờ phải nạo phá thai hay làm gì ảnh hưởng đến khả năng sinh sản của mình. Vậy mà người có vấn đề là tôi chứ không phải là anh. Sự thực là tôi rất khó có con.
Những ngày sau đó tôi như sụp đổ hoàn toàn, tôi lo đau khổ và lo sợ rằng mẹ chồng sẽ ghét bỏ và đuổi tôi đi. Nỗi đau không có con làm tôi đau khổ vô cùng. Tôi thương chồng mình và không biết bao lần có ý định li dị để anh có người khác, để anh còn có cơ hội ẵm bế con mình. Anh thương và lo lắng cho tôi rất nhiều nên luôn động viên tôi rằng y học ngày càng hiện đại, sẽ có cách, tôi cũng cảm thấy giảm đi áp lực và nỗi đau phần nào.
Khi biết tôi không thể mang thai, mẹ anh bắt đầu đay nghiến tôi ra mặt và không ngại gì anh nữa. Tôi biết đó là lỗi của mình nên luôn im lặng chịu đựng, những bữa cơm luôn trộn với nước mắt. Có hôm tôi đang quét dọn sau nhà, mẹ chồng tôi ra đứng liếc xéo tôi và ôm con gà vào lòng mà nói: “Gà mà không biết đẻ trứng thì giết thịt hoặc bỏ đi chứ nuôi làm gì”. Tôi biết mẹ chồng đang mỉa mai mình nhưng chỉ biết lặng lẽ vào nhà khóc.
Không những thế, nhiều lần tôi nấu ăn dưới bếp, mẹ vẫn to tiếng nói chuyện với bạn nhưng cố ý để tôi nghe: “Bà có biết ai thì giới thiệu cho cháu, chứ nhà tôi đâu ở ác hay thất đức gì mà cưới phải cái loại gái không biết chửa đẻ”. Không chỉ nói, mẹ còn bắt ép chồng tôi phải đi gặp gỡ với những người phụ nữ khác không thì mẹ đòi tự tử.
Một bên là mẹ một bên là vợ, thấy anh khó xử tôi cũng chỉ biết im lặng. Những đêm anh về nhà say mướt vì chán nản. Ước mong làm mẹ của tôi sao quá xa vời mà cuộc sống mỗi ngày cứ như địa ngục.
Tôi quyết định tạm ra ở riêng cho không khí gia đình bớt căng thẳng vì tôi càng ngày càng không chịu nổi những lời đay nghiến của mẹ chồng, nhiều lần mẹ chồng lôi cả ba mẹ tôi ra chửi vì tôi không sinh được con. Nhưng vì tình yêu anh và khao khát có được đứa con, vợ chồng tôi vẫn luôn cố gắng chữa chạy để mong sau ngày nào đó tìm được hạnh phúc như bao cặp vợ chồng khác.