Gỡ nút thắt cho cuộc hôn nhân bế tắc
Một năm, hai năm rồi ba năm bước vào cuộc hôn nhân với anh, mọi thứ vẫn diễn ra suôn sẻ và hạnh phúc. Nhưng 4 năm, 5 năm sau, cuộc sống không có tiếng con trẻ trong gia đình thật trống vắng và lạnh lẽo làm sao.
Ngay từ lần đầu tiên gặp cô, anh đã thấy mến cô gái xinh xắn và giỏi giang này. Anh bày tỏ tình cảm nhưng bị cô từ chối. Sau này anh mới biết lý do cô không dám đến với anh vì cô bị bệnh u nang buồng trứng, khó có khả năng làm mẹ. Nếu có sự can thiệp của y học thì khả năng ấy chỉ là 10 -15%.
Khi biết sự thật ấy, anh càng yêu cô nhiều hơn. Anh muốn bù đắp những thiệt thòi mà cô phải gánh chịu. Anh luôn nói với cô rằng: “Có thể em không có khả năng làm mẹ nhưng em vẫn có quyền yêu và được yêu. Bên cạnh em sẽ luôn có anh đồng hành và sẻ chia mọi khó khăn trong cuộc sống!”.Câu nói ấy đã xua đi tất cả những băn khoăn, mặc cảm trong cô, dẫn bước đưa cô đến với anh.
Tình yêu của anh và cô đã trải qua bao sóng gió. Có những lúc tưởng chừng như không thể vượt qua vì thẳm sâu trong lòng mình, cô vẫn chưa hết mặc cảm. Ban đầu, bố mẹ và họ hàng nhà anh phản đối ghê lắm. Nhưng dưới sự thuyết phục và cương quyết của anh ròng rã trong suốt 3 năm, gia đình anh cuối cùng đã phải nhượng bộ.
Cuộc sống khi yêu nhau cái gì cũng đẹp cả, khó khăn thử thách nào cũng không ngăn được 2 trái tim yêu thương. Có khi những cản trở đó lại làm tình yêu thêm thi vị, thêm thắm thiết. Nhưng cuộc đời không chỉ có hai con tim trẻ hòa chung một nhịp đập mà còn có những mối quan hệ ràng buộc khác nữa. Anh đâu phải của riêng cô, anh còn có gia đình của anh nữa. Khi về làm dâu nhà anh, cô mới ý thức sâu sắc được điều này.
Một năm, hai năm rồi ba năm bước vào cuộc hôn nhân với anh, mọi thứ vẫn diễn ra suôn sẻ và hạnh phúc. Nhưng 4 năm, 5 năm sau, cuộc sống không có tiếng con trẻ trong gia đình thật trống vắng và lạnh lẽo làm sao. Cô biết rằng anh không nhắc đến nhưng anh không hạnh phúc trọn vẹn với việc vợ không sinh được con.
Bố mẹ chồng, dưới sức ép của anh cũng miễn cưỡng chấp nhận cô nhưng đâu có thể bắt ông bà vui vẻ với một cô con dâu chẳng thể sinh được một đứa cháu nào, cho dù cô con dâu ấy có tuyệt vời, có thảo hiền thế nào đi chăng nữa. Mỗi lần sang chơi với vợ chồng con trai, ông bà lại thở vắn than dài về nỗi buồn không có cháu bế. Khi không có mặt anh, mẹ anh còn nói ra những lời cay độc, mắng mỏ cô. Cô cũng chỉ biết cúi đầu câm lặng.
Khi đại gia đình nhà anh có công việc quây quần về đông đủ, ai cũng dắt theo con cái, nói cười vui vẻ mà vợ chồng cô chỉ có một mình. Những lúc như vậy mới lạc lõng và khổ đau làm sao.
Khi biết sự thật ấy, anh càng yêu cô nhiều hơn. Anh muốn bù đắp những thiệt thòi mà cô phải gánh chịu. Anh luôn nói với cô rằng: “Có thể em không có khả năng làm mẹ nhưng em vẫn có quyền yêu và được yêu. Bên cạnh em sẽ luôn có anh đồng hành và sẻ chia mọi khó khăn trong cuộc sống!”.Câu nói ấy đã xua đi tất cả những băn khoăn, mặc cảm trong cô, dẫn bước đưa cô đến với anh.
Tình yêu của anh và cô đã trải qua bao sóng gió. Có những lúc tưởng chừng như không thể vượt qua vì thẳm sâu trong lòng mình, cô vẫn chưa hết mặc cảm. Ban đầu, bố mẹ và họ hàng nhà anh phản đối ghê lắm. Nhưng dưới sự thuyết phục và cương quyết của anh ròng rã trong suốt 3 năm, gia đình anh cuối cùng đã phải nhượng bộ.
Cuộc sống khi yêu nhau cái gì cũng đẹp cả, khó khăn thử thách nào cũng không ngăn được 2 trái tim yêu thương. Có khi những cản trở đó lại làm tình yêu thêm thi vị, thêm thắm thiết. Nhưng cuộc đời không chỉ có hai con tim trẻ hòa chung một nhịp đập mà còn có những mối quan hệ ràng buộc khác nữa. Anh đâu phải của riêng cô, anh còn có gia đình của anh nữa. Khi về làm dâu nhà anh, cô mới ý thức sâu sắc được điều này.
Sự ra đời của hai đứa con bé bỏng thực sự đã tháo gỡ nút thắt trong cuộc hôn nhân đang lâm vào bế tắc của gia đình cô (Ảnh minh họa).
Một năm, hai năm rồi ba năm bước vào cuộc hôn nhân với anh, mọi thứ vẫn diễn ra suôn sẻ và hạnh phúc. Nhưng 4 năm, 5 năm sau, cuộc sống không có tiếng con trẻ trong gia đình thật trống vắng và lạnh lẽo làm sao. Cô biết rằng anh không nhắc đến nhưng anh không hạnh phúc trọn vẹn với việc vợ không sinh được con.
Bố mẹ chồng, dưới sức ép của anh cũng miễn cưỡng chấp nhận cô nhưng đâu có thể bắt ông bà vui vẻ với một cô con dâu chẳng thể sinh được một đứa cháu nào, cho dù cô con dâu ấy có tuyệt vời, có thảo hiền thế nào đi chăng nữa. Mỗi lần sang chơi với vợ chồng con trai, ông bà lại thở vắn than dài về nỗi buồn không có cháu bế. Khi không có mặt anh, mẹ anh còn nói ra những lời cay độc, mắng mỏ cô. Cô cũng chỉ biết cúi đầu câm lặng.
Khi đại gia đình nhà anh có công việc quây quần về đông đủ, ai cũng dắt theo con cái, nói cười vui vẻ mà vợ chồng cô chỉ có một mình. Những lúc như vậy mới lạc lõng và khổ đau làm sao.
Họ hàng nhà anh thì nói thẳng chẳng kiêng nể vào mặt cô: “Không đẻ được thì cho chồng đi kiếm đứa con đi chứ, cứ giữ khư khư chồng thế để chết già với nhau à?”. Hàng xóm láng giềng, có người thông cảm thì chép miệng tội nghiệp, còn người ác ý thì xầm xì, nhìn ngó, châm chọc, chê bai. Những “tiếng bấc tiếng chì” không ngớt vang lên bên tai cô.
Vợ chồng cô sau khi chạy chữa khắp nơi thì đã phải nhờ đến phương pháp y học tiên tiến nhất là thụ tinh trong ống nghiệm. Nhưng cô đã làm 4 lần mà đều hỏng cả. Lần đầu tiên, lần thứ hai thất bại, anh còn động viên cô cố gắng lần sau. Nhưng đến lần thứ 3, thứ 4 lại thất bại nữa, anh đã chẳng còn có thể thốt lên lời hoặc có thể anh đã quá thất vọng và chán nản rồi.
Cô biết anh sẽ không bỏ rơi cô trong hoàn cảnh này. Anh thương cô nên không trách móc gì, nhưng lúc này chính cô là người lạc lõng và buồn nhất vì không thể mang lại tiếng cười trẻ thơ trong căn nhà nhỏ.
Tạo hóa ban cho mỗi gia đình những sinh linh bé nhỏ để người trong cuộc thấy cuộc sống đáng yêu hơn, sống nghị lực và phấn đấu nhiều hơn để tạo dựng một tương lai tốt đẹp cho con trẻ. Nhưng bốn, năm năm rồi chỉ có 2 vợ chồng cô vò võ đi về, đến chính anh cũng thấy nản dần. Người đàn ông kiên định muốn bên cô cả đời cũng đã bị tác động bởi gia đình, bạn bè và bởi miệng lưỡi thế gian.
Mỗi khi thấy anh nhìn những trẻ con với ánh mắt sáng ngời và trìu mến, lòng cô không khỏi đau thắt lại. Đã không ít lần, cô nghĩ đến chuyện giải thoát cho anh, để anh đến với người xứng đáng với anh hơn cô.
Sự khắc khoải, lo âu và buồn phiền theo cô vào trong từng giấc ngủ chập chờn. Những chiều lặng, những đêm trống vắng cô thèm nghe tiếng khóc trẻ thơ đến quặn lòng. Những nỗi niềm ấy nếu không phải người cùng cảnh ngộ thì không ai có thể hình dung nổi.
Cuộc sống không phải mãi không có va chạm, những lúc va chạm thì con cái chính là sợi dây ràng buộc, gắn kết vững chắc nhất. Do không có con nên mỗi khi vợ chồng cãi vã, dạo gần đây anh nhiều lần sẵn sàng bỏ nhà đi. Cô luôn phải xuống nước gọi thì anh mới về.
Cô và anh đã bàn đến phương án xin con nuôi, nhưng con nuôi dẫu sao cũng không phải máu mủ ruột rà. Gia đình anh và cả anh nữa đều chưa muốn thực hiện phương án ấy. Đó chỉ là cách cuối cùng khi mà mọi cách khác đều vô hiệu mà thôi.
Cô cũng quyết định rồi, lần thứ 5 thụ tinh trong ống nghiệm này mà không thành thì cô sẽ trả lại tự do cho anh. Tuy đau đớn nhưng đó là cách giúp cô thanh thản phần nào và giúp anh tìm được hạnh phúc khác.
Cứ thế 7 năm kết hôn, lần thứ 5 làm thụ tinh trong ống nghiệm, anh và cô hồi hộp đến thắt lòng mong chờ kết quả. Và hạnh phúc thực sự vỡ òa khi các bác sĩ thông báo bước đầu đã thành công. Giờ chỉ còn phải theo dõi, tiêm thuốc và giữ gìn. Những tháng đầu của thai kì trôi qua cả trong sự vui sướng vô cùng và nỗi lo lắng tột bậc của anh và cô, chỉ sợ lỡ có chuyện gì xảy ra thì hy vọng vừa được nhen nhóm lại vỡ tan tành mất.
Ba tháng sau, cô đi siêu âm lại, thai nhi phát triển bình thường. Và bất ngờ hơn nữa, trong bụng cô không phải có một phôi thai mà có đến 2 đứa trẻ đang tượng hình.
Đủ ngày đủ tháng, cô may mắn sinh ra 2 đứa trẻ khỏe mạnh và đáng yêu. Anh và cô ôm nhau khóc òa lên như những đứa trẻ. Hai bên gia đình cũng không ai cầm được nước mắt. Sau gần 8 năm cưới nhau, anh và cô đã chính thức có những đứa con của riêng mình.
Phải thức khuya trông hai con khóc quấy đến gầy rộc cả người nhưng trên khuôn mặt của anh và cô luôn nở nụ cười rạng rỡ và ngời sáng. Hạnh phúc nào bằng hạnh phúc khi được nâng niu, chăm sóc những thiên thần do chính mình sinh ra!
Sự ra đời của hai đứa con bé bỏng thực sự đã tháo gỡ nút thắt trong cuộc hôn nhân đang lâm vào bế tắc của gia đình cô. Cô mỉm cười nghĩ: "Hóa ra ông trời đã không phụ lòng người. Biết bao chịu đựng, nỗ lực của mình vì tổ ấm thân yêu này đã được đền đáp xứng đáng".
Vợ chồng cô sau khi chạy chữa khắp nơi thì đã phải nhờ đến phương pháp y học tiên tiến nhất là thụ tinh trong ống nghiệm. Nhưng cô đã làm 4 lần mà đều hỏng cả. Lần đầu tiên, lần thứ hai thất bại, anh còn động viên cô cố gắng lần sau. Nhưng đến lần thứ 3, thứ 4 lại thất bại nữa, anh đã chẳng còn có thể thốt lên lời hoặc có thể anh đã quá thất vọng và chán nản rồi.
Cô biết anh sẽ không bỏ rơi cô trong hoàn cảnh này. Anh thương cô nên không trách móc gì, nhưng lúc này chính cô là người lạc lõng và buồn nhất vì không thể mang lại tiếng cười trẻ thơ trong căn nhà nhỏ.
Tạo hóa ban cho mỗi gia đình những sinh linh bé nhỏ để người trong cuộc thấy cuộc sống đáng yêu hơn, sống nghị lực và phấn đấu nhiều hơn để tạo dựng một tương lai tốt đẹp cho con trẻ. Nhưng bốn, năm năm rồi chỉ có 2 vợ chồng cô vò võ đi về, đến chính anh cũng thấy nản dần. Người đàn ông kiên định muốn bên cô cả đời cũng đã bị tác động bởi gia đình, bạn bè và bởi miệng lưỡi thế gian.
Mỗi khi thấy anh nhìn những trẻ con với ánh mắt sáng ngời và trìu mến, lòng cô không khỏi đau thắt lại. Đã không ít lần, cô nghĩ đến chuyện giải thoát cho anh, để anh đến với người xứng đáng với anh hơn cô.
Sự khắc khoải, lo âu và buồn phiền theo cô vào trong từng giấc ngủ chập chờn. Những chiều lặng, những đêm trống vắng cô thèm nghe tiếng khóc trẻ thơ đến quặn lòng. Những nỗi niềm ấy nếu không phải người cùng cảnh ngộ thì không ai có thể hình dung nổi.
Cuộc sống không phải mãi không có va chạm, những lúc va chạm thì con cái chính là sợi dây ràng buộc, gắn kết vững chắc nhất. Do không có con nên mỗi khi vợ chồng cãi vã, dạo gần đây anh nhiều lần sẵn sàng bỏ nhà đi. Cô luôn phải xuống nước gọi thì anh mới về.
Cô và anh đã bàn đến phương án xin con nuôi, nhưng con nuôi dẫu sao cũng không phải máu mủ ruột rà. Gia đình anh và cả anh nữa đều chưa muốn thực hiện phương án ấy. Đó chỉ là cách cuối cùng khi mà mọi cách khác đều vô hiệu mà thôi.
Cô cũng quyết định rồi, lần thứ 5 thụ tinh trong ống nghiệm này mà không thành thì cô sẽ trả lại tự do cho anh. Tuy đau đớn nhưng đó là cách giúp cô thanh thản phần nào và giúp anh tìm được hạnh phúc khác.
Cứ thế 7 năm kết hôn, lần thứ 5 làm thụ tinh trong ống nghiệm, anh và cô hồi hộp đến thắt lòng mong chờ kết quả. Và hạnh phúc thực sự vỡ òa khi các bác sĩ thông báo bước đầu đã thành công. Giờ chỉ còn phải theo dõi, tiêm thuốc và giữ gìn. Những tháng đầu của thai kì trôi qua cả trong sự vui sướng vô cùng và nỗi lo lắng tột bậc của anh và cô, chỉ sợ lỡ có chuyện gì xảy ra thì hy vọng vừa được nhen nhóm lại vỡ tan tành mất.
Ba tháng sau, cô đi siêu âm lại, thai nhi phát triển bình thường. Và bất ngờ hơn nữa, trong bụng cô không phải có một phôi thai mà có đến 2 đứa trẻ đang tượng hình.
Đủ ngày đủ tháng, cô may mắn sinh ra 2 đứa trẻ khỏe mạnh và đáng yêu. Anh và cô ôm nhau khóc òa lên như những đứa trẻ. Hai bên gia đình cũng không ai cầm được nước mắt. Sau gần 8 năm cưới nhau, anh và cô đã chính thức có những đứa con của riêng mình.
Phải thức khuya trông hai con khóc quấy đến gầy rộc cả người nhưng trên khuôn mặt của anh và cô luôn nở nụ cười rạng rỡ và ngời sáng. Hạnh phúc nào bằng hạnh phúc khi được nâng niu, chăm sóc những thiên thần do chính mình sinh ra!
Sự ra đời của hai đứa con bé bỏng thực sự đã tháo gỡ nút thắt trong cuộc hôn nhân đang lâm vào bế tắc của gia đình cô. Cô mỉm cười nghĩ: "Hóa ra ông trời đã không phụ lòng người. Biết bao chịu đựng, nỗ lực của mình vì tổ ấm thân yêu này đã được đền đáp xứng đáng".
Không có con, cộng với sức ép từ gia đình chồng khiến cuộc sống của nhiều cặp vợ chồng hết sức nặng nề