Anh và chị đến với nhau như trời se duyên sau một bữa tiệc liên hoan, gặp gỡ bạn bè. Tình cờ ngồi cạnh nhau, khi đó chị là chủ 1 cửa hàng bán điện thoại di động, anh chỉ nhớ cô bé này rất duyên trong cách nói chuyện, sau đó cũng vì công việc bận rộn, anh đã quên chị. Gặp lại sau 4 năm, chị là nhân viên Ngân hàng. Cùng nghề nên câu chuyện càng nói càng say. Sau buổi gặp mặt, anh và chị đã trao đổi điện thoại, hầu như ngày nào cũng hỏi thăm nhau, dẫu chỉ những câu xã giao, cả chị và anh chưa 1 lần nghĩ đến mối quan hệ xa hơn.
Vậy mà lần đó, chị được cử sang nước ngoài công tác cùng sếp 10 ngày. Không liên lạc được, anh bỗng thấy lòng mình trống vắng, nỗi nhớ mơ hồ cứ thôi thúc anh, lẽ nào mình đã yêu cô ấy? Bao nhiêu câu hỏi cứ lặp lại trong đầu anh. Rồi cũng đến ngày chị trở về. Vừa bước xuống sân bay, chị đã thấy số điện thoại của anh hiện lên. Chị mừng vui khôn xiết khi anh buột miệng: “Không có em ở Hà Nội, lòng anh trống trải quá”. Hai má chị bỗng đỏ lựng, ngượng ngùng: “Em cũng nhớ anh”.
Buổi tối hẹn hò đầu tiên, tay trong tay, anh chở chị đi khắp phố phường. Biết bao nỗi nhớ dồn nén trong 10 ngày xa cách cứ đầy vơi, xốn xang trong lòng mỗi người. 2 năm sau đó, anh và chị nên duyên chồng vợ. Kết quả của cuộc tình ấy là 2 cô công chúa xinh đẹp, dễ thương. Gia đình nhỏ của vợ chồng chị êm đềm trong hạnh phúc ngọt ngào, bao bạn bè phải ghen tỵ.
Vậy mà, chiều tối hôm ấy, chị gửi con sang nhà hàng xóm chơi để qua nhà đồng nghiệp lấy tài liệu chuẩn bị cho sếp trong cuộc Hội thảo sắp tới. Đang đi, bỗng chị thấy xe ô tô của chồng đỗ ở bên kia đường. Linh tính mách bảo, chị dừng xe lại ngó nghiêng, không thấy chồng trong xe. Chị định lên xe đi tiếp, nhưng phân vân, chị quay xe lại, gửi xe ở nhà hàng gần đó và chờ đợi. Chỉ chừng 15 phút, chị nhìn rất rõ chồng chị đi từ nhà nghỉ gần đó ra với một phụ nữ khác. Đúng lúc anh đợi người phụ nữ trẻ kia lên xe, chị cũng lao lên ghế trước. Cả chồng chị và người phụ nữ kia đều bàng hoàng.
Chồng chị luống cuống sợ hãi, giọng lạc đi, bảo người phụ nữ kia: “Em xuống tự bắt xe về nhé”. Chị nhanh nhảu: “Thôi, anh đón người ta ở đâu thì vợ chồng mình đưa cô ấy về đó!”. Hai tay chị đan chặt vào nhau, nín nhịn.
Trên đường về nhà, chị và anh đều im lặng. Thấy các con đã ngủ say, anh gọi chị: “Em dậy nghe anh nói chuyện!”. Chị ra phòng ngoài. Anh nói: Hành động của em hôm nay khiến anh rất nể. Anh thừa nhận mình đã sai. Anh không muốn sự việc xảy ra thế này, càng không muốn mất gia đình. Nhưng bây giờ, em quyết định thế nào, anh đều xin chịu.
Sau một lúc im lặng, chị mới nghẹn ngào: Nếu anh đã biết mình sai, liệu anh có sửa được không? Anh vội vã: “Sửa thế nào em?”. “Nghĩa là, anh có chấm dứt việc này ở đây được không?”. “Có, anh sẽ làm được!”. “Vậy em sẽ cho anh 1 cơ hội!”.
5 năm sau sự cố đó, chị cười đầy tự tin: “Mình cứ ngỡ không bao giờ có thể tha thứ cho sự phản bội của anh ấy, vậy mà mình lại có đủ bình tĩnh để xử lý vấn đề của 2 vợ chồng. Nếu lúc đó mình không làm chủ được bản thân, có lẽ cuộc sống gia đình mình đã không có ngày hôm nay”. Rồi chị thủ thỉ như nói với chình mình: “Chỉ yêu thương thực sự mới có thể thắng nổi hận thù và đắng cay”.