Thấy chồng đi làm về muộn, chị Tân rất bực mình. Con thì sụt sịt, bố mẹ chồng thì mới từ quê lên chơi. Chị đã chuẩn bị xong bữa ăn tối và "thủ sẵn" một bài ca để “hành chồng”.

7 giờ, 8 giờ rồi 10 giờ, chị chưa thấy bóng dáng chồng đâu. Gọi điện thì tò tí te. Chị bực lắm. Cơn giận đã lớn nay còn ngùn ngụt chỉ chờ thời cơ đến là nổ tung. 

Đúng lúc đó có tiếng lạch cạch mở khóa rồi tiếng chồng thất thanh: “Tân ơi, mình mở cửa cho anh với!”.

Chạy ra với tốc độ như tên lửa, Tân phủ đầu luôn: “Sao anh không đi luôn đi? Về cái nhà này làm gì nữa…” Chị Tân là một người phụ nữ xinh đẹp, cá tính, dân Hà Nội gốc, nhà khá giả. Lấy chị, ai cũng nói anh Dũng may mắn. Anh cao ráo, khuôn mặt nam tính. Anh chị học cùng nhau ở trong trường đại học. 

Ngày anh ra trường, trong khi mấy ông bạn khác đang cày cục xin việc khắp nơi thì anh đã chễm chệ ngồi yên vị trong công ty xuất khẩu của bố Tân. Với đầu óc thông minh, linh hoạt, đường công danh của anh tiến vèo vèo. 

Anh ước giá vợ hiểu chồng hơn thì hay biết mấy (Ảnh minh họa)

Anh cũng tự thấy mình là người hạnh phúc. Chỉ duy một điều anh ước giá vợ anh bớt nói và hiểu chồng hơn thì tốt biết mấy. 

Trước câu nói của vợ, là người đàn ông điềm tĩnh, anh dắt xe vào nhà rồi nói nhẹ nhàng: “Em thông cảm cho anh nhé. Hôm nay có đối tác quan trọng, anh cần phải tiếp họ. Mấy lần định gọi điện về cho em nhưng vạn bất đắc dĩ, không ngơi ra chút nào để gọi cả. Mà máy lại hết pin.”

Không để anh nói thêm, Tân lu loa: “Tôi còn lạ gì cái giống đàn ông như anh. Rảnh ra tí nào là gái gú, mát xa chứ tiếp với khách cái nỗi gì? Mà anh thiếu thốn à? Sao thích mấy cái trò đồi trụy bệnh hoạn đó. Lúc nào cũng lý do lý trấu…”

Biết chồng khó chịu, mặt đanh lại nhưng chị cứ nói tiếp: “Anh lớn mà chẳng có khôn, tôi tuy “cũ” nhưng còn hơn mấy ả đó. Qua tay bao thằng, anh vẫn muốn họ ư? Họ có gì hơn tôi chứ? Tôi còn nhớ, trước khi yêu tôi, anh toàn lân la mấy đứa con gái xấu hơn ma cấu của khóa trên. Thật hết biết cái đầu anh nghĩ cái gì?”

Đau đầu, mệt mỏi, vợ lại toàn nói những điều vô lý, anh Dũng rất khó chịu nhưng cố mềm mỏng cho xong chuyện: “Thôi, em đi ngủ với con đi. Anh đi tắm đây.”

Chị lẵng nhẵng chạy theo để nói cho ra nhẽ: “Tắm cái gì? Tưởng vừa nãy đi mát xa xong phải tắm rồi chứ? Anh tưởng tôi ngu lắm à? Mà tôi cũng ngu thật. Đường đường là gái Hà Nội. Không hiểu hồi đó ngu muội thế nào lại vớ phải anh, đầu óc thiển cận, lại là dân quê mùa chính gốc. Anh xem lại mình đi. Không có tôi, anh có ngày hôm nay không? Cưới tôi về, anh đã có ngay một ngôi nhà to đẹp giữa lòng thành phố. Còn anh cưới con khác á? Về quê mà chăn trâu đi. Đừng có dở cái thói ăn cháo đá bát.”

Anh Dũng quá quen với cách nói chuyện của vợ. Dù anh biết, khi Tân khó chịu thì cô sẽ dùng mọi chiêu để “hạ đo ván” đối phương bất kể người nghe có buồn đến đâu. 

Anh lại cố gắng nhẫn nhịn thêm một chút nữa. Anh lắc đầu, đi lên phòng. Không ngờ, được đằng chân lân đằng đầu. Chị Tân xông lên theo, mắt như hình viên đạn. “Này, đang nói đấy. Khinh nhau vừa thôi. Tắm cái gì. Quay ra đây giải quyết nốt đi. Tôi nói thật, nhìn lại anh đi. Đồ hèn. Đồ bám váy vợ. Cái loại anh, chắc người khác bỏ từ lâu rồi…”

Đến lúc này, anh Dũng không thể kiềm chế nổi bản thân. Anh nói: “Bây giờ em muốn gì? Em muốn ly hôn đúng không? Em soạn đi, anh ký.”

Chả vừa, chị lục đục chạy ra phòng khác cầm theo đơn ly hôn từ năm ngoái chị dọa chồng. Anh Dũng vừa ký vừa nói: “Em tưởng tôi sung sướng lắm chắc. Người ta nói giàu vì bạn, sang vì vợ. Tôi được gì? Tôi thấy nhục lắm. Khi em suốt ngày nói rồi lên mặt dạy khôn người khác. Em luôn áp đặt cho người khác. Lúc nào cũng lên mặt bảo tôi nhà quê, vâng, em Hà Nội. Anh sợ rồi. Em hãy kiếm một anh Hà Nội mà cưới vậy. Sức anh chịu.”

Chị Tân càng lúc càng quá đà, liên mồm sỉ vả chồng rồi nói bố mẹ chồng nhà quê, bẩn thỉu. Tức khí, anh giáng 2 cái tát mạnh vào mặt chị. Anh chị không để ý rằng con và bố mẹ anh đang ngồi phòng bên khóc rưng rức. 

Ngay hôm sau, anh đem nộp luôn đơn ly hôn và dọn ra nhà bạn ở nhờ. Đến lúc này, chị Tân mới thấy ân hận bởi chị đâu muốn tan cửa nát nhà, chị chỉ muốn dạy chồng một bài học như bao lần trước mà thôi.