Một buổi chiều năm 16 tuổi, tan học trở về, cô thấy có rất nhiều người tụ tập ở nhà mình. Bác hàng xóm vội kéo cô đi. Có chuyện gì vậy? Tự nhiên tim cô đập thình thịch. Bác hàng xóm ôm chầm lấy cô và khóc: “Cháu ơi, nhà cháu xảy ra chuyện lớn rồi!”.
Bỗng chốc, cô trở thành trẻ mồ côi. Cha mẹ cô khi đi đưa hàng, đã đâm vào xe tải, và vĩnh viễn rời khỏi cõi đời này cách đó một tiếng. Từ một viên ngọc được cha mẹ nâng niu, cô ngơ ngác khi thấy mình cô độc. Cô khóc không thành tiếng, nhưng cha mẹ đã không còn để an ủi cô nữa rồi.
Thế là cô đang phải đối mặt với nguy cơ phải bỏ học. Mặc dù thầy cô giáo và các bạn học giúp đỡ cô rất nhiều, nhưng sự học còn dài, làm sao cô có thể lo được học phí đầy đủ đây? May sao, Hội Bảo trợ học sinh nghèo thành phố đã tới tìm cô.
Họ nói: “Có một người muốn giúp em, người đó làm việc ở TP.HCM, trước kia đã từng học ở đây. Anh ấy muốn giúp học sinh mồ côi, vì anh ấy cũng đã là trẻ mồ côi, em rất phù hợp với điều kiện của anh ấy”.
Và như vậy, cô đã nhận sự giúp đỡ của Minh. Minh là một người đàn ông vẫn còn trẻ, nhưng anh sống ở Sài Gòn nên cô cũng chưa lần nào được gặp anh. Cô sống nhờ vào tiền trợ cấp mỗi tháng mà anh dành cho trẻ mồ côi là cô.
Năm cuối cấp, cô đăng ký làm hồ sơ thi trường Đại học Kinh tế TP.HCM để có điều kiện tiếp cận với người đàn ông mình mang ơn. Nhưng khoản tiền học phí và chi phí sinh hoạt hàng tháng quá cao, khiến cô nghĩ mình phải bỏ cuộc. Kể cả đối với anh Minh, thì đó cũng không phải là con số nhỏ.
Cô gọi điện nói chuyện với anh về ý định bỏ học. Ba ngày sau khi nhận được cú điện thoại của cô, anh Minh đã xuất hiện trước mặt cô. Ngạc nhiên thật. Anh cao, gầy, ánh mắt thông minh, tim cô đập loạn nhịp: “Anh đẹp trai quá!”.
Anh nói một câu thế này: “Yến à, chúng ta đều là những người không còn gia đình. Em gái nhất định phải học đại học. Tiền, em không phải lo gì cả”. Cô cảm kích nhìn anh, ân nhân của cô, làm thế nào để báo đáp được anh đây. “Đi thôi, chúng ta đi ăn phở quê hương nhé. Đó là món mà hồi nhỏ tôi thích ăn nhất đấy”.
“Em cũng vậy”, cô đáp. Đó quả là một ngày ngọt ngào, một bữa ăn vui vẻ nhất đối với cô trong 3 năm dài không còn cha mẹ.
Ngày hôm sau, anh lên tàu vào Nam, anh nói: “Tạm biệt em nhé, hẹn gặp lại”, anh vẫy tay chào cô.
Rồi đúng như ước nguyện, cô đỗ đại học, anh đón cô tại ga tàu. Tay xách túi cho cô, anh nói: “Em gầy và đen đi nhiều đấy!”. Đúng vậy, để tiết kiệm tiền cho anh, cô đã đi làm thuê cả mùa hè, đi đưa báo, đưa sữa đậu nành, thậm chí cả đánh giày. Cô đã kiếm được một chút ít tiền trước khi vào thành phố.
Vào tới ký túc xá, anh lấy ra một bọc trong giấy báo: “Em cầm đi, đây là 30 triệu, tiền ăn học một năm của em”. Cô trả lại anh 10 triệu và bảo: “Em đã kiếm được 10 triệu rồi, cảm ơn anh”.
Anh nhìn cô: “Thực ra, tôi không muốn em vất vả. Sau này có gì khó khăn cứ nói với tôi, dù gì chúng ta cũng đều ở TP. HCM, lại là người đồng hương nữa”. Cô cảm kích đáp lời: “Vâng, anh là ân nhân của em, nhất định sau này em sẽ báo đáp cho anh”.
Minh họa: Tưởng Hồng Dương
Anh có vẻ không vui: “Em nghĩ rằng tôi muốn em báo đáp ư? Em là một cô bé mồ côi, mà bố mẹ tôi cũng đã mất. Năm 14 tuổi, may mà có một chị gái tốt bụng cứu giúp tôi, tôi đã thề nếu trong tương lai có cơ hội, nhất định sẽ giúp những người cần sự giúp đỡ như tôi hồi trước”.
Hóa ra là vậy. Anh cũng đang muốn báo đáp cuộc đời. Cô đã hiểu tấm lòng của anh rồi, nhưng không hiểu sao, cô vẫn còn nhiều điều khó nói.
Anh mua hết đồ dùng cá nhân cho cô. Anh còn giúp cô làm hết mọi thủ tục nhập học, bạn cùng phòng liền hỏi: “Đó là anh trai hay bạn trai của cậu vậy?”. Mặt cô đỏ lên, miệng lắp bắp: “À, đều không phải”. Cô hi vọng anh là…, mà thôi, đừng nghĩ linh tinh nữa, chẳng qua là anh đang muốn giúp người khó khăn thôi.
Từ đó, anh và cô không thường xuyên liên hệ. Cô tìm việc làm thêm khắp nơi, làm gia sư, bồi bàn, giúp các cửa hàng may vá, tóm lại là tìm mọi cách để làm giảm gánh nặng cho anh. Nhưng cô rất mong anh đến thăm cô. Mỗi lần tới, anh đều đưa thêm chút tiền, dặn cô chịu khó ăn uống giữ gìn sức khỏe, còn bảo cô chẳng có lấy bộ quần áo tử tế mà mặc. Các chủ đề trò chuyện của cô và anh chỉ xoay quanh những vấn đề đó.
Khi cô bước vào năm học thứ 3, có một doanh nghiệp nước ngoài đến trường tổ chức hoạt động từ thiện, giúp học sinh nghèo. Họ có thể trả toàn bộ tiền học cho cô, chỉ có duy nhất một điều kiện là cô phải làm việc cho họ ít nhất là năm năm. Cô ký hợp đồng, sau đó gọi điện báo lại cho anh, cô không còn muốn làm liên lụy tới anh nhiều nữa. Không biết tại sao, cứ nghĩ đến việc không còn được gặp anh nữa, cô lại cảm thấy tuyệt vọng.
Ngày anh đến tìm cô, vừa hay có một bạn nam đến tìm cô để mượn tài liệu. Bạn nam đó cao lớn đẹp trai, nhìn rất phong độ. Hai người chỉ là bạn bè bình thường, bạn nam đó đã có người yêu, nhưng cô cảm thấy anh Minh có vẻ hơi ngượng ngập khi hỏi: “Tôi không làm phiền hai bạn đấy chứ?”.
“Tất nhiên là không rồi”, cô nói, “Đi thôi, chúng ta đi ăn nhé. Em mời anh. Ăn phở Nam Định đi”. Cô muốn thu hết can đảm để nói với anh rằng cô sẽ tự tay nấu một bữa phở đãi anh, nhưng cuối cùng lại không dám nói ra lời. Chỉ vì anh thích ăn phở, nên cô đã biết nấu món phở đúng vị Nam Định rất ngon rồi.
Cô nói với anh về hợp đồng với công ty nọ, và bảo sau này không cần phiền anh giúp đỡ nữa. Anh ngượng ngập nói: “Được thôi, họ có thể đảm bảo cho em đến khi tốt nghiệp đúng không? Nếu không ổn, có thể gọi điện cho tôi”.
Tối hôm đó cô cảm thấy buồn vô cùng. Cô nghĩ, sẽ có một ngày cô nhất định báo đáp cho anh. Nhưng, mong ước mãnh liệt hơn cả của cô, là sẽ được ở bên anh, mãi mãi, mãi mãi…
Trước khi tạm biệt, anh lấy ra một chiếc đồng hồ đeo tay và bảo: “Tặng em làm kỉ niệm”. Chiếc đồng hồ đó rất đẹp, mang hiệu Fiyta. Cô không biết mình đã tiễn anh ra xe thế nào, chỉ biết khi xe chạy, nước mắt đang chảy tràn trên khuôn mặt, nhỏ từng giọt xuống dưới ngực áo.
Hai năm sau, cô đã tốt nghiệp dưới sự hỗ trợ của công ty nọ. Tất nhiên, cô trở thành một thành viên của họ. Không ngờ tháng lương đầu tiên của cô lại cao như vậy, người đầu tiên mà cô nhớ tới là Minh, cô muốn mời anh đi ăn. Bấm điện thoại gọi cho anh, thật bất ngờ khi nghe thấy lời một người phụ nữ: “Số máy quý khách vừa gọi không có…”.
Trái tim cô như bị ai bóp nghẹt. Hai năm rồi, cô mong chờ biết bao ngày hôm nay. Cô muốn nói với anh, từ lần đầu gặp anh cô đã thích anh rồi. Bây giờ cô và anh đã bình đẳng với nhau, cô có cơ hội để nói lời yêu với anh rồi. Thế nhưng, cô lại không tìm thấy anh nữa.
Cô gọi về quê, gọi tới Hội Bảo trợ học sinh nghèo với hi vọng có thể tìm thấy một chút tin tức. Thế nhưng đáng tuyệt vọng biết bao khi câu trả lời họ dành cho cô là: Anh ấy chỉ có một số điện thoại đó thôi, chúng tôi cũng muốn liên lạc với anh ấy mà không được.
Vậy là, cô đã mất Minh. Anh như đã bốc hơi khỏi cuộc đời này. Minh ơi, anh ở đâu? Bao nhiêu lần trong giấc mơ, cô đã gọi tên anh. Trong trái tim cô, anh không chỉ là một ân nhân…
Mùa xuân năm 2013, cô được điều tới làm Giám đốc chi nhánh tại Hà Nội. Lạ nước lạ cái, cô đã thân ngay với người trợ lý của mình, tên là Tuyết. Tuyết rất trẻ trung xinh đẹp, nhanh nhẹn hoạt bát, làm quen với cô một cách nhanh chóng. Tuyết thường nhắc tới bạn trai của mình trong các câu chuyện với cô, kể rằng anh rất dịu dàng, lãng mạn, yêu chiều mình, và kết luận: “Hạnh phúc lớn nhất của em trong cuộc đời này là được gặp anh ấy”.
Bạn trai trong mắt Tuyết đã khiến cô ngưỡng mộ vô cùng. Cô nghĩ, nếu Minh là bạn trai của cô, anh cũng sẽ quan tâm tới cô như vậy. Thử nghĩ mà xem, ngày đầu tiên nhập học, anh còn đích thân trải ga giường cho cô nữa kia mà.
Một ngày khi tan làm, bạn trai của Tuyết đã tới đón cô ấy. Bọn họ đã đính hôn rồi, chuẩn bị đi mua đồ dùng cho nhà mới. Một chiếc xe con bóng loáng trờ tới, một người đàn ông bước xuống. Cô không thể tin vào mắt mình được, trời ơi, sao lại có thể là anh được!
Cô đờ đẫn cả người. Cho đến khi Tuyết lay vai cô và nói: “Sao, chị thấy anh ấy có đẹp trai không? Anh ấy tốt bụng lắm”, thì cô mới sực tỉnh. Dường như, cô đang mơ. Tìm kiếm anh biết bao lâu, mà giờ anh lại đột ngột xuất hiện trước mắt cô, lại còn là chồng sắp cưới của người khác nữa chứ.
Tuyết chạy như bay tới chỗ anh. Cô vẫn thẫn thờ nhìn theo cô ấy ôm eo anh, nước mắt tuôn như mưa. Người con gái hạnh phúc kia đáng lẽ phải là cô, nhưng cô đã bỏ qua cơ hội của mình. Tối hôm đó, nước mắt cô chảy ướt gối, cô đã có một đêm không ngủ.
Hôm sau đến cơ quan, cô nói với Tuyết: “Chị mời hai người đi ăn cơm nhé!”. Tất nhiên là Tuyết vui vẻ nhận lời. Phút giấy đối mặt với Minh thật là khó tả, anh sững sờ hồi lâu khi nhìn thấy cô. Tuyết lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng nãy giờ: “Hóa ra là hai người quen nhau à, thật là hay quá đi”.
Minh là người mở lời trước với cô: “Đã mấy năm trôi qua rồi, em vẫn khỏe chứ? Giờ vẫn đang một mình sao?”. Cô cố nén nước mắt trả lời: “Em vẫn khỏe, và đang một mình”.
Lúc Tuyết vào nhà vệ sinh, hai người đối mặt với nhau vẫn im lặng. Mãi anh mới nói: “Em thành người lớn rồi, lại xinh đẹp nữa. Còn nhớ lần đầu tiên tôi gặp em, em vừa gầy vừa nhỏ bé, mặc một bộ váy xanh”. Anh vẫn còn nhớ cô mặc váy xanh khi lần đầu gặp cô.
Cô cố tỏ ra cứng cỏi: “Anh còn nhớ bát phở ngày xưa không? Cả chiếc đồng hồ đó nữa?”. Vừa nói, cô vừa mang kỷ vật ba năm qua chìa ra trước mặt anh. Tuyết đã quay trở lại: “Có cái gì đó, cho em xem với. Ô, đồng hồ Fiyta. Còn nhớ họ quảng cáo đại ý là: Một khi đã sở hữu, thì còn không mong món gì khác nữa. Ai tặng chị vậy? Ai vậy?”.
Trái tim cô như có ngọn núi ngàn cân đè nặng: “Một khi đã sở hữu, thì còn không mong món gì khác nữa”? Lẽ nào… Minh tránh ánh mắt cô. Minh ơi, Minh ơi, hóa ra mọi tâm tư của anh năm đó đã giấu kín trong chiếc đồng hồ này. Nếu em biết về câu quảng cáo đó, mọi việc sẽ không như ngày hôm nay. Lòng cô tê tái biết bao nhiêu…
Đến cuối mùa xuân, bọn họ kết hôn. Hôm đó, cô là phù dâu, cũng mặc váy đỏ. Có người thắc mắc, sao cô lại mặc váy đỏ, như vậy là muốn so bì với cô dâu sao? Cô hiểu lòng mình, cô muốn làm cô dâu của anh biết bao nhiêu, dù chỉ là giả vờ.
Trong tiệc cưới, cô đã uống say. Anh chạy theo, đỡ cô lên, dịu dàng nói: “Đừng uống nữa, em như vậy sẽ làm tôi đau lòng lắm!”. Đúng vậy, từ khi cô 16 tuổi, anh đã là người thương cô nhất. Đã 10 năm trôi qua, anh vẫn đau lòng vì cô, tại sao cô lại để tuột cơ hội của mình dễ dàng như vậy?
Có người gọi anh về chúc rượu khách mời. Cô sực tỉnh, việc đã tới nước này thì không còn cách nào cứu vãn được nữa, anh đã là chồng của người khác mất rồi. Sau buổi tiệc hôm đó, cô say đến mức tưởng như không đứng dậy nổi. Cô mượn rượu, bắt anh đưa cô về nhà: “Tuyết ơi, cho chị mượn chồng em một tiếng đi!”.
Anh lái xe đưa cô về. Cô vẫn khóc không thành tiếng, không thể dối lòng mình nữa rồi, hôm nay, cô phải nói với Minh rằng cô đã yêu anh biết bao nhiêu.
Xe dừng trước một ngõ nhỏ. Cô nói với Minh: “Có một câu nói mà em cất giấu trong trái tim mình bao nhiêu năm qua, anh Minh, em yêu anh! Ngay từ lần đầu gặp gỡ em đã yêu anh rồi, anh có biết em yêu anh nhiều biết bao nhiêu không?”.
Cô nói như một kẻ điên, nói có đến một nghìn lần câu: “Em yêu anh”, “Em tìm anh đến mức phát điên lên. Không ngờ đến lúc tìm thấy anh, em đã không còn cơ hội nữa. Anh là ân nhân của em, em luôn nghĩ mình không xứng với anh, nên không dám thổ lộ tình yêu của mình”.
Anh thở dài, kéo cô vào lòng: “Đừng nói nữa, lời em nói làm lòng anh tan nát! Yến ơi, em có biết không, ngày anh đến tìm em, cũng là ngày anh cũng muốn tìm một người thay anh giúp em ăn học. Anh không còn khả năng giúp em nữa, vì anh đã bị cắt giảm biên chế. Nhưng khi gặp em, trái tim anh lỗi nhịp. Anh quyết định dù có khó khăn đến đâu, cũng phải để em đi học.
Anh rất sợ em coi thường anh, nói anh là kẻ không tốt, và cũng sợ người ta bảo anh giúp em vì muốn lợi dụng em. Mỗi lần đến trường gặp em, anh đều vui mấy ngày liền. Lúc thấy em vừa gầy vừa đen vì đi làm thêm, anh đau lòng vô cùng, nhưng điều anh buồn nhất là em không muốn nhận tiền của anh nữa. Em học năm thứ ba, ký hợp đồng với công ty đó, anh biết đã đến lúc mình phải rút lui. Hôm gặp em và anh bạn đó ở ký túc xá, anh đã nghĩ, chỉ có người như vậy mới xứng với em, anh chẳng là gì đối với em cả.
Nhưng anh không cam tâm. Anh muốn tìm cho mình một cơ hội cuối cùng khi tặng em chiếc đồng hồ đó. Anh nghĩ, ai cũng biết câu quảng cáo đó mà, nếu em cũng yêu anh, thì em sẽ tới tìm anh thôi. Vậy mà lời đáp cho sự chờ đợi của anh chỉ là im lặng…”.
Một mối tình câm lặng đã bị bỏ qua như thế. Anh sợ người ta hiểu nhầm mình, còn cô lại cứ nghĩ mình chỉ là một con vịt xấu xí đáng thương, không xứng với anh. Điện thoại của anh đổ chuông, hôm nay, anh là nhân vật chính, anh là chú rể cơ mà. Người gọi là Tuyết: “Mọi người đang đợi anh đấy. Mau về đi, đừng khiến em bối rối nữa anh”.
“Anh về đi, mau về đi”, cô nói, “Em đã mãn nguyện rồi. Ít nhất em cũng được biết, anh đã từng yêu em, thế là đủ rồi. Nếu có kiếp sau, em nhất định sẽ nấu món phở quê hương cho anh, em sẽ không bao giờ để tuột tay nữa!”. Minh lên xe, vẫy vẫy tay chào cô. Gương mặt anh cũng nhòe nhoẹt nước mắt như cô vậy.
Vài hôm sau, cô viết đơn xin về lại TP HCM. Hà Nội sẽ giữ lại nỗi đau của cô, còn duyên phận của cô và Minh, xin đành đợi kiếp sau thôi. Chiếc đồng hồ đó, là mối tình đầu đẹp nhất, buồn nhất, phiền muộn nhất mà cô sẽ giữ mãi trong tim mình, mãi mãi, mãi mãi…
Mối tình đầu tan vỡ, đàn ông tiếc nuối bao nhiêu?