Mặc dù từ lâu đã chán vợ và đem lòng ái mộ một cô gái trẻ vốn là đối tác của công ty, nhưng anh Thịnh vẫn cư xử rất tử tế với vợ: vui vẻ, dịu dàng, chỉ mỗi tội lơ là chuyện chăn gối, nhưng đã có lý do chính đáng là công việc bận bịu căng thẳng, sức khỏe lại không được như hồi thanh niên.
Cô gái trẻ kia cuối cùng cũng bị anh chinh phục. Họ kín đáo qua lại với nhau, tình cảm mỗi ngày một khăng khít. Đã mấy lần cô ấy nói với Thịnh về chuyện đến anh phải bỏ vợ và đem đến cho cô một danh phận chính thức.
Thịnh cũng muốn điều đó, vì tính đi tính lại, cô bồ ấy hơn vợ anh nhiều mặt: đẹp hơn, trẻ hơn, năng động hơn. Tuy nhiên, chị Linh vợ anh cũng chẳng có lỗi gì. Lâu nay trước mặt mọi người, họ là một cặp hoàn hảo: vợ đảm đang, chu đáo, nhan sắc cũng khá mặn mòi, chồng giỏi giang thành đạt, trung thực, tự trọng. Thịnh không muốn mất cái danh hiệu "được cả tài lẫn đức" của mình.
Đang bí thì Thịnh chợt nhận ra, cậu bạn tên Bàng của mình rất thích Linh. Đúng là cũ người mới ta, thứ mình chán chê thì gã đàn ông khác lại cho là đặc sản mà thèm rỏ dãi. Một kế hoạch lóe lên trong đầu Thịnh.
Kể từ lúc đó, Thịnh hoàn toàn chấm dứt chuyện chăn gối với vợ. Cũng với lý do công việc và sức khỏe, anh toàn mang chăn gối ra phòng làm việc, ngủ luôn ở đó. Vẫn vui vẻ trong những bữa cơm, hỏi han chuyện con cái, nhắc vợ giữ gìn sức khỏe, nhưng anh tránh sự gần gũi và đụng chạm về mặt thể xác, lờ tịt đi những đòi hỏi hay gợi ý của chị. Đồng thời, Thịnh thường xuyên mời bạn bè đến nhà bù khú với thành phần rút gọn dần, cuối cùng chỉ có Bàng được mời đến vì "chú tâm đầu ý hợp với anh nhất".
Dần dần, Bàng qua lại nhà Thịnh như anh em trong nhà. Rất nhiều lần, Thịnh tạo cớ để cậu bạn đến nhà những lúc anh đi vắng, chỉ còn vợ anh. Những lúc anh em thân tình, anh cũng vô tình tiết lộ là gần đây không biết có phải vì sức khỏe kém không mà mất hứng với vợ, lâu rồi chẳng "hành sự" được lần nào.
Ảnh minh họa
Anh còn tặng vợ những bộ váy vừa sexy vừa thanh lịch, lọ nước hoa có hương thơm gợi cảm, phiếu chăm sóc da... Chị Linh đi chăm sóc sắc đẹp, ăn diện ngời ngời, ra đường bao nhiêu người ngưỡng mộ nhưng về nhà lại bị chồng bỏ bê, nên trong lòng chứa chất bao nhiêu điều khó nói. Chị làm sao có thể trách móc chồng khi anh vẫn tốt như vậy, khi anh lực bất tòng tâm chuyện kia?
Một bên thì nhu cầu sinh lý không được đáp ứng, một bên thì được tạo điều kiện tối đa, dù chị Linh có cố kiềm chế hết sức thì một thời gian sau, chị vẫn ngã vào lòng người bạn của chồng. Những cảnh sex nóng bỏng của họ đã được người chồng mưu mô bố trí ghi lại bằng camera bí mật. Nhưng Thịnh không phải là người tung bằng chứng ấy ra để ép vợ.
Một hôm, với vẻ mặt buồn buồn, Thịnh tâm sự với tình nhân, rằng tuy yêu cô, anh vẫn không định bỏ vợ vì cái nghĩa vợ chồng, vì Linh quá tốt. Nhưng mới đây anh phát hiện ra chị cũng bồ bịch, thậm chí ngủ với trai ngay trong nhà, rằng anh đã nhờ thám tử ghi hình được. Rồi Thịnh đưa cho cô bồ xem clip và những bức ảnh cắt ra từ clip sex của vợ. Cô bồ nói, đã thế này thì anh tội gì không bỏ quách, nhưng Thịnh lắc đầu: "Anh không nỡ. Vả lại chính anh cũng đã phản bội cô ấy cơ mà".
Khi ra về, Thịnh "quên" những bằng chứng ngoại tình của vợ, và cô bồ chẳng ngu gì mà chẳng tận dụng cơ hội để giành lấy hạnh phúc của mình. Chính cô ấy đã đến gặp chị Linh, nói rõ về cuộc tình cùng nguyện vọng của cô và Thịnh, và yêu cầu chị tự nguyện ly hôn. Chẳng cần nói nhiều, cô đưa clip và đám ảnh ra rồi nói: "Nếu không, tất cả những cái này sẽ được tung ra, chị sẽ nhục nhã, còn anh Thịnh dù rất tốt vẫn phải bỏ chị để bảo toàn danh dự".
Một thời gian dài sau khi ly hôn, chị Linh vẫn tưởng tình địch đã thuê thám tử theo dõi mình chứ không nghĩ kẻ ra tay là ông chồng tốt bụng của mình.
Mượn tay mẹ để "đuổi" vợ
Béo trương béo nứt, bụng ba bốn ngấn mỡ, tóc lúc nào cũng bết lại vì dầu, ăn bận lôi thôi và nhếch nhác, đó là hình dung ngán ngẩm của anh Phúc về vợ, người đã sống với anh 8 năm và sinh cho anh hai đứa con. Điều đáng thất vọng hơn nữa là cả hai đứa trẻ đều là con gái, tuy xinh xắn thông minh nhưng cũng là lũ vịt giời khiến bố nó bị mấy đứa bạn trong nhóm đưa ra trêu cợt và bị ông bà nội chúng nhắc nhở về trách nhiệm nối dòng.
Nhiều lúc Phúc cứ ước, giá có vị thần ban cho phép đổi vợ thì hay biết bao nhiêu. Giờ anh đang ở tuổi U40 phong độ, kinh tế đã ổn định, kinh nghiệm cũng tràn trề, thừa sức cưa và cưới được một em trẻ tuổi mới chân ướt chân ráo bước vào đời, có thể xuất thân quê mùa một chút nhưng xuân xanh phơi phới, nhan sắc ngọt ngào, và cho anh đến 2 cơ hội nữa để kiếm đứa con trai.
Khổ nỗi trước đây, Phúc cũng vận biết bao công lực mới lấy được vợ mình, và đường công danh của anh được bố vợ, hồi đó chưa về hưu, giúp đỡ rất nhiều. Anh không muốn thiên hạ chửi cho là đồ mắt trắng bạc bẽo, ăn cháo đá bát.
Một lần, khi mẹ lại gọi vào phàn nàn, nhắc nhở về chuyện nên đẻ thêm một đứa, biết đâu chả được thằng cu, Phúc nói, vợ anh có bệnh, nếu đẻ nữa sẽ rất nguy hiểm. Anh thở dài: "Con cũng chán lắm rồi, nghĩ đến trách nhiệm đối với gia tộc, nhưng kiếm thêm đứa con ở ngoài thì cũng phức tạp, rắc rối và mang tiếng lắm. Nếu cô ấy tự bỏ con thì hay biết mấy". Nghe con chia sẻ, bà mẹ mắt sáng lên như nghĩ ra điều gì, bảo: "Được, để đó bố mẹ lo".
Sau hôm đó, mẹ Phúc từ chỗ là một bà mẹ chồng khá biết điều bỗng dưng thay đổi, quay ngoắt 180 độ. Bà cay nghiệt với con dâu hơn lúc nào hết. Đến bữa ăn, bà nếm rồi ném cả khúc cá vào người con dâu vì tội "ăn hại, đẻ đã không đẻ được mà nấu nướng cũng chả nên hồn".
Quần áo con dâu vừa giặt xong, bà lại ném vào sọt đồ bẩn trong nhà tắm vì "còn bẩn nguyên", và bắt phải giặt tay cẩn thận từng chút một. Nhà con dâu vừa lau xong còn ướt, bà đi nguyên cả dép bẩn vào rồi quát mắng về tội bẩn thỉu, "thấy bẩn thì phải lau lại chứ". Hôm khác, khi nàng dâu vội vàng lấy giẻ lau vết dép mẹ chồng vừa để lại, chị đã bị bà tát ù cả tai vì cái tội hỗn xược, làm thế có khác gì chửi mẹ chồng...
Nhưng tất cả những cái đó không là gì với những câu chửi rủa, lăng mạ vợ Phúc vì cái tội đã đẻ con gái rồi lại còn tịt cả máy móc. Không chỉ nhiếc móc nàng dâu, mà còn sỉ nhục cả tông tộc nhà thông gia, rằng họ phải ăn ở thất đức, gây nhiều nghiệp chướng thì con gái mới chịu quả báo độc địa như vậy. Bà nói con dâu mình quả là đứa mặt dày, đã không đẻ được mà cứ ngồi ỳ ra đó, lợi dụng lòng tốt, sự cao thượng của con bà để làm hại cả cuộc đời nó, rằng nhà thông gia không biết bảo ban con thì cũng mặt dày nốt...
Còn Phúc, anh vẫn tỏ ra thương yêu vợ. Mỗi lần mất tinh thần, chị nói hay chúng mình ly hôn, em giải phóng cho anh, thì Phúc lại gạt đi, bảo vợ chồng hoạn nạn có nhau, anh không đời nào làm thế. Nhưng anh lại lờ đi mọi nỗi khổ mà vợ phải chịu do mẹ mình gây ra. Thậm chí khi chị muốn chia sẻ, anh hoặc kiếm cớ bận để lảng đi không nghe, hoặc nói tại em hiểu nhầm, em cả nghĩ, mẹ anh không như vậy...
Có lần, vợ Phúc vì bị mẹ chồng thúc vào người, vô tình đổ cốc nước đang cầm ướt áo bà, vậy là bà lu loa lên: "Thằng Phúc ra mà dạy vợ, nhà này vô phúc quá rồi. Nó dám hất cả cốc nước vào người tao đây này".
Phúc lao ra, thẳng cánh tát vợ: "Lâu nay tôi bao dung rộng lượng với cô, mà cô vẫn vô ơn bạc nghĩa. Bao nhiêu lần cô đặt điều rằng mẹ tôi không tốt, hay hóa ra cô là đứa hỗn láo, vô giáo dục". Vợ Phúc oan ức mà thanh minh kiểu gì chồng cũng không nghe, kể cả mấy hôm sau khi thấy chồng bình tĩnh, chị muốn nói rõ sự việc nhưng anh vẫn gạt đi.
Những chuyện tương tự như vậy xảy ta thường xuyên khiến vợ Phúc mệt mỏi và tuyệt vọng, thấy mình hoàn toàn cô độc và bất hạnh trong ngôi nhà đó. Thế nên khi bố mẹ chồng lại ép chị ly hôn để con họ còn kiếm người sinh con trai, chị không đấu tranh nữa.
Sau này, hả hê vì có dâu mới, có cháu đích tôn, mẹ Phúc vô tình buột miệng để lộ với người quen chuyện mẹ con bà đã phải "hợp đồng tác chiến" như thế nào mới có được ngày hôm nay. Người quen này khi có dịp lại nói cho vợ cũ của Phúc biết. Lúc này chị mới biết mình ly hôn là do bị họ cho vào tròng. Chị nói: "Giá biết đó là mưu kế của Phúc thì tôi đã để họ được toại nguyện sớm mà không cần phải lao tâm khổ tứ đến thế. Vì một người chồng bạc ác như vậy thì chẳng nên tiếc làm gì".
Cô thiết nghĩ nếu như mình không về sớm ngày hôm ấy, liệu cái bộ mặt đạo đức giả này đến bao giờ mới được phơi bày.