Lý lịch trích chéo: 28 tuổi, ngoại hình trung bình, gia đình cơ bản, tính tình khá dễ chịu, học cũng cao (và đang muốn học thêm nữa). Chưa “xoắn” chuyện lấy chồng nhưng bố mẹ thì “xoắn quẩy” lắm rồi.

Ngày... tháng... năm...

Mẹ mình sau vô số lần thúc giục, càm ràm: “Lấy chồng đi cho tôi nhờ!” mà con gái mặt cứ trơ ra thì bà tức lắm. Hôm nay, bà mời toàn bộ “nữ quyến” trong họ đến, gọi là họp phụ nữ trong nhà, khí thế và trang nghiêm không thua họp Quốc hội. Nội dung thì cũng chẳng có gì khác ngoài bàn bạc việc tống khứ quả bom nổ chậm trong nhà là mình đây.

Các cô, các dì, các thím, các bác gái tới tấp phát biểu. Đến thằng em vắt mũi chưa sạch của mình cũng lanh chanh góp lời. Nếu ghi lại hết những lời vàng ngọc ấy chắc phải dài sánh ngang một bản trường ca ấy chứ!

Mọi người nói thì nhiều nhưng mình đã tóm lại được mấy luận điểm chính:

- Thứ nhất, lấy chồng hiện nay đối với mình là một vấn đề vô cùng vô cùng cấp thiết.

- Thứ 2, để thực hiện điều thứ nhất được nhanh chóng, mình phải ngay lập tức làm đẹp, lột xác từ vịt bầu thành thiên nga để câu… chồng. Ui giời, có mà lột cả da cũng chẳng thành thiên nga được đâu. Mình biết chứ!

- Thứ 3, cũng để phục vụ điều 1, mọi người sẽ huy động mọi lực lượng để giới thiệu các mối “hàng” cho mình. Chết mất! Sắp tới chắc không có lúc nào được bình yên nữa rồi!

Ngày... tháng... năm...

Mình đang lúi húi nấu cơm trong bếp thì nhà có khách. Nghe loáng thoáng thì hình như là bác đồng nghiệp cũ của bố. Bác ấy đã nghỉ hưu dăm, bảy năm nay rồi. Mình nghe lỏm thêm lúc nữa thì biết được bác ấy chẳng vô duyên vô cớ mà đến nhà mình chơi.

Chả là bác ấy có một cậu quý tử đã hơn ba chục tuổi, chưa vợ và nghe đồn là mình hợp tuổi với anh ta nên bác ấy mới đến. Quái lạ, bác ấy khoe hết anh trai chàng ta, em họ chàng ta, đến chị con bác chàng ta… giỏi thế nào, giàu ra sao, còn bản thân nhân vật chính thì chả mảy may đả động đến.

Sau cùng, bác ấy bày tỏ mục đích lớn nhất là muốn đặt vấn đề với bố mẹ mình, rồi tuần sau được ngày sẽ dạm ngõ luôn. Ngang với tốc độ của tên lửa ấy nhỉ? Trong khi đương sự là mình và chàng ta còn chưa biết đối phương tròn méo thế nào.

Hừ! Chả lẽ cái sự ế của mình đã nổi tiếng thế ư? Đến một bác gần chục năm nay không liên lạc với nhà mình cũng biết mà tìm tới. Lại còn đưa ra đề nghị rất chi "củ chuối" ấy nữa. Bác ấy nghĩ mình ế nên chỉ cần có người đến hỏi là nhảy cẫng lên đồng ý à?

May sao bố vẫn đủ tỉnh táo để từ chối cái lời đề nghị vô duyên nhất quả đất ấy (mặc dù bố tha thiết muốn gả con gái đi lắm rồi). Bố bảo: “Chuyện đôi lứa cứ để chúng nó tự nhiên bác ạ!”. Nghe mà nở từng khúc ruột!

Nhưng lúc bác ấy về rồi, bố lại cằn nhằn rằng bác ấy có 2 đời vợ nên bố không thích nhà ấy. Thế hóa ra vừa nãy bố “làm hàng” à?! Bác ấy mà có một vợ thì chắc bố cũng nhận lời gả phắt mình đi rồi!

Nhật kí tìm chồng của một nàng ế 1
Thân xác rã rời, tinh thần rệu rã nhưng mình vẫn chưa tiến được thêm với ai (Ảnh minh họa).

Ngày... tháng... năm...


Dạo này mẹ suốt ngày kéo mình đi chùa cầu duyên. Ngày rằm, mùng một đều bắt đi, đến cả cuối tuần cũng không tha. Nhưng cầu mãi vẫn chưa thấy có cái duyên nào rơi trúng đầu!

Mỗi lần lên chùa mình thích nhất là gặp sư thầy và các bà vãi đàm đạo chuyện đời. Mẹ thắc mắc, mình liền đáp: “Con đang xin một chân trợ lí cho sư trụ trì của chùa!”. Mẹ tái xanh mặt, sợ mình nghĩ quẩn đi tu thật nên từ đấy ít lôi mình lên chùa hẳn. Nhẹ cả người!

Ngày... tháng... năm...

Đợt này đi hẹn hò liên miên. Nói hẹn hò cho oai chứ thực ra là đi xem mặt. Bạn bè tìm được “hàng” mà ới là đi. Bố mẹ sắp xếp được đối tượng cũng đi. Cô dì chú bác giới thiệu cho chàng nào cũng đi, không từ chối mối nào. Mình quay như chong chóng để chạy show… xem mặt.

Trong có vài tháng mà mình đã gặp qua rất nhiều “thể loại”: gầy béo, cao thấp, trắng đen, nói ít, nói nhiều, lãng mạn, khô khan... Các ngành nghề: giáo viên, kĩ sư, bác sĩ, công chức nhà nước… thôi thì cũng đủ cả. Nhưng các chàng này không ai bảo ai đều có 3 điểm chung: không giầu, không đẹp trai và đang ế (như mình).

Thân xác rã rời, tinh thần rệu rã nhưng mình vẫn chưa tiến được thêm với ai. Chàng mình thích thì người ta chê mình. Chàng ưng mình thì mình lại chả mảy may để ý. Chán thế đấy!

Không biết cái sự nghiệp tìm chồng này đến bao giờ mới kết thúc nữa!?

Ngày... tháng... năm...

Mẹ cấm mình học tiếp, bắt dành toàn bộ tinh thần và vật chất vào việc tìm chồng. Mẹ còn tuyên bố mình mà đi học không chịu lấy chồng thì bà không có đứa con gái như mình!

Nhưng mẹ có biết không nhỉ? Chồng lấy về có khi còn bỏ mình theo bồ chứ bằng cấp và kiến thức thì sẽ ở lại với ta mãi mãi!

Thế là mình quyết định "cày" để thi lấy cái TOEFL. Ít nữa mà chưa lấy được chồng, mẹ có không nhận mình, đuổi mình đi thì còn kiếm cái học bổng rồi sang nước ngoài… tị nạn.

Hôm nay đi đăng kí lớp học ôn, có một anh chàng cũng đến cùng lúc với mình. Người thì xấu xấu, còi còi thế mà lúc phô ra nụ cười với hàm răng trắng tinh nhìn cũng duyên ra phết. Thôi rồi, mình đã bị tương tư nụ cười của chàng rồi!

Ngày... tháng... năm...

Ngày đầu tiên đi học, vừa bước vào lớp đã đụng mặt ngay anh chàng có nụ cười ấn tượng hôm trước. Nhìn thấy mình hắn cười tươi hớn hở rồi buông một câu: “Rất vui được gặp lại em!”.

Sau đó hắn nhảy đến ngồi cạnh mình, trong lớp cứ hỏi han, gợi chuyện nói đủ thứ. Lúc về còn xin số điện thoại, hẹn cuối tuần mời mình đi uống cà phê.

Ớ, phải chăng duyên của ta đã đến rồi?



Nàng ngồi ủ mưu tìm chồng, mãi không có tia sáng le lói nào. Thôi thì "không thể ngồi chờ sung rụng được, phải tự trèo lên cây mà vặt thôi"
Nhật kí tìm chồng của một nàng ế 2