Tôi biết tự mình đã đặt mình vào một chuyện hết sức rối ren, một vòng tròn luẩn quẩn. Tôi tự trách mình, tự tát vào mình không biết bao nhiêu lần và bấy nhiêu lần tôi tiếp tục tự bước vào vòng tròn luẩn quẩn này.

Tôi quen Dũng khi còn ôn thi Đại học. Đến năm thứ ba đại học, Dũng ngỏ lời yêu tôi. Hồi đó tôi rất tự tin vào mình, vào tình yêu của mình dành cho Dũng. Tôi không hề thắc mắc những lần hiếm hoi Dũng đến thăm tôi vì cho rằng đặc thù ngành cảnh sát rất nghiêm. Tình yêu của tôi thật đơn giản kiểu như “chẳng đủ gần mà giận dỗi”. Tôi bằng lòng với tình yêu của mình, hạnh phúc một mình với tình yêu của mình.



Ra trường, Dũng nói phải đi nằm vùng tận Tây Nguyên, lâu lâu gọi điện về hỏi thăm tôi. Tôi đi làm và quen một người đồng nghiệp. Rồi tôi quyết định kết hôn với người đồng nghiệp đó. Dũng đã gọi điện trách tôi rất nhiều. Tôi thấy có lỗi với Dũng, tôi xin lỗi và giải thích rằng em không hợp với anh, em cần một bờ vai mỗi khi buồn, những ngày lễ, ngày tết em rất cô đơn vì không có anh ở bên. Tôi đã xa Dũng như thế để đến với gia đình nhỏ của mình…

Nhưng rồi chúng tôi vẫn cứ đến bên nhau mỗi lần Dũng gọi điện đề nghị gặp, hay khi tôi không hạnh phúc bên chồng. Khi tôi có con, tôi quyết định rời xa Dũng. Dũng gọi điện nhiều lần đề nghị gặp nhưng tôi kiên quyết chối từ vì nghĩ đến con. Tôi thấy mình có lỗi vô cùng mỗi lần nghe điện thoại và chối từ gặp gỡ với Dũng.

Thế rồi tình cờ đọc báo, bất ngờ thấy anh được vinh danh. Tôi xúc động, hạnh phúc vì thành công của anh. Nhưng những con chữ như muốn bay nhảy, tôi không tin vào mắt mình khi đọc dòng chữ trên báo anh tâm sự về “người vợ ” của anh – Thủy. Tôi biết Thủy mà, chúng tôi đã từng gặp nhau. Một người bạn học của tôi đã từng nói với tôi về mối quan hệ giữa Dũng và Thủy mà hồi đó tôi đâu có tin. Chính Dũng đã giải thích với tôi đấy chỉ là bạn hàng xóm của Dũng cơ mà. Tôi chao đảo.


Thì ra, anh đã lập gia đình trước cả tôi và đang hạnh phúc với gia đình và hai cô con gái của mình trong khi tôi luôn dằn vặt vì thấy mình có lỗi với anh với gia đình mình. Tôi gọi điện hỏi anh: Anh nói anh xin lỗi nhưng anh sợ mất em nên không dám nói thật.

Tôi hỏi anh có còn yêu Thủy không? Anh nói không (Sao khi lên truyền hình, lên báo chí anh vẫn nói về người vợ, về tình yêu của mình hay đến vậy? Tôi thật ghét anh?). Thế là thế nào? Tôi không thể hiểu được. Anh là một người tôi hằng ngưỡng mộ, người tôi tin tưởng đến tuyệt đối sao lại dối tôi như vậy?

Nhưng điều tệ hại hơn là sau đó tôi và anh lại quay lại bước đường tội lỗi của mình. Khi tôi biết rõ nhất về con người anh thì tôi lại càng lầm lạc hơn. Và điều lầm lạc nhất là chúng tôi đã có con với nhau - một bé trai. Trong tôi luôn đấu tranh giữa hai trạng thái: một là tự động viên an ủi mình vì mình đã có một phần của anh ở bên cạnh; hai là tự dằn vặt, xỉ vả mình rằng tại sao tôi lại hành động tội lỗi như vậy? Đứa bé đâu có tội gì??? Tôi không muốn gặp anh nữa, sao mỗi lần anh đến chúng tôi lại vẫn cứ là những kẻ tội lội, lầm lạc mãi…


Trời ạ, tôi tự buộc mình vào vòng xoáy không lối thoát. Tôi phải làm sao đây. Thằng bé ngày càng giống anh. Mỗi lần ngắm con lòng tôi như thắt lại. Tôi – một con người tội lỗi phải không? Tôi sợ chính bản thân tôi rồi. Tôi muốn dừng lại, nhưng dừng làm sao đây?