Những ngày qua, nhật ký của người chồng viết cho vợ trong 5 ngày cuối đời khiến không ít người đọc rớt nước mắt vì xúc động. Đó là tình yêu mà người chồng đã dành cho vợ trong gần 60 năm bên nhau, và 60 năm đó, họ “chỉ có đôi lần trong đời, anh gắt với em, nhưng gắt xong là anh hối hận ngay. Em có biết không?”

Chúng tôi xin trích lại đoạn nhật ký xúc động này.

Thúy Anh đau và mệt nhiều từ tháng 5/2014, có lẽ một phần do bệnh hoạn trong người hành hạ, một mặt do tác động của yếu tố tâm lý sau khi đi chụp phổi ở trung tâm y tế Linh Đàm, phát hiện là trong phổi có hạch.

Thúy Anh ho nhiều và ngày càng ho nặng, những cơn ho rũ rượi như xé phổi xé ngực của vợ, đồng thời vò xé trái tim chồng. Mỗi tiếng ho của vợ là chồng ngồi lên ngay, vuốt nhẹ vào lưng vợ mong cơn ho mau chấm dứt. Lúc nào thấy vợ nằm im một lúc lâu không ho, là chồng mừng, mừng đến rơi nước mắt.

Thúy Anh giục tôi viết điếu văn. Tôi đau đớn viết điếu văn và lời nói cuối đời của tôi dành cho Thúy Anh. Thúy Anh xem, gạch chỗ nào nói đến công đức và thành tích của mình, rồi đưa lại cho tôi, vẻ ưng ý và cảm động… Đó là ngày8/5/2014, đúng 5 tháng trước ngày kỷ niệm 60 năm ngày cưới của hai chúng tôi.

Rồi lại đi bệnh viện Bộ Xây dựng, rồi hút dịch của bệnh tràn dịch màng phổi. Những ngày lo, buồn và vẫn ôm hy vọng bệnh sẽ qua khỏi…

Nhiều người bạn rất thân đến thăm, Thúy Anh đều nói: “Chỉ vài tháng nữa…”rồi đưa cho xem điếu văn và lời nói cuối cùng đã viết. Ai cũng cảm động. Có người nói: anh chị chuẩn bị cho sự “ra đi” cực kỳ điềm tĩnh, cực kỳ văn minh. Riêng tôi thì nghĩ: biết đâu những cái chuẩn bị sẵn sàng này ba bốn năm nữa mới dùng đến. Nếu được thế, thỉnh thoảng vợ chồng giở ra xem lại cũng vui!

Nhưng có ai ngờ!

Ngày 30/8/2014, các cháu ở Hải Phòng lên thăm mợ, Thúy Anh cùng tôi ngồi ở phòng khách tiếp các cháu. Thúy Anh khóc nhiều lúc chia tay: “Ra đi sẽ nhớ nhiều người, nhớ các cháu”. Cháu Đoan, cháu Thanh đều nói đi nói lại: cuộc sống và tình cảm của cậu mợ đối với mọi người thật là vĩ đại, thật là vĩ đại…!

Đó là lần cuối cùng Thúy Anh ngồi ở ghế bành phòng khách.

Ngay tối hôm đó chương trình ti vi có truyền “Giai điệu tự hào”. Những lần trướcThúy Anh và tôi đều đón xem chương trình này một cách rất say sưa, hào hứng. Đây là lần đầu tiên chúng tôi không xem một chương trình ca nhạc hay, vì tối đó mệt Thúy Anh phải vào phòng ngủ sớm.

Đêm đó cũng như nhiều đêm trước Thúy Anh trằn trọc không ngủ được êm một mạch dài. Thúy Anh nằm giường kiểu giường y tế kê đầu cao kiểu ngủ ngồi cho đỡ ho. Tôi nằm ở giường bên cạnh, hai giường cách nhau hơn hai gang. Tôi suốt đêm nhìn sang giường vợ. Chỉ một tiếng ho, một cái cựa mình, một lần nhổm dậy là ở giường bên này tôi nhổm dậy theo, giúp vợ lấy sẵn giấy vệ sinh chùi miệng khi nhổ đờm, hoặc sang vuốt nhẹ lưng khi vợ ho, hoặc giúp vợ đi tiểu ngồi xuống chiếc bô đặt ở giữa hai giường, rồi lại nâng Thúy Anh lên giường ngủ lại.

Một lần Thúy Anh nói: Anh khổ vì em quá! Em mong cái chết chóng đến cho anh đỡ khổ!.

Tôi nói: Đừng nghĩ thế. Anh vui vì được phục vụ em. Anh sẵn sàng phục vụ em thế này một trăm, một nghìn, một vạn ngày mà không thấy mệt.

Thúy Anh nói: Anh có khoẻ khoắn gì. Anh phải cố sống để đừng chết trước em. Anh mà chết trước em thì những ngày còn lại của em, dù đã có các con cũng sẽ trở nên cực kỳ thê thảm…

Ngày 1/9/2014, buổi sáng. Sau khi cô giúp việc vừa dỗ vừa ép, múc đút cho bà ăn xong ba thìa rưỡi cháo, giúp bà súc miệng, đánh răng, Thúy Anh nửa nằm nửa ngồi trên giường, tôi ngồi ở cuối giường, hai vợ chồng nhìn nhau nói chuyện.

Thuỳ Anh thều thào nói: “Anh ơi!... Anh ơi!... Anh ơi!... Em thích gọi hai tiếng này lắm và suốt đời em, sáu mươi năm qua em đã gọi hai tiếng "Anh ơi" trong niềm hạnh phúc. Nhưng sắp đến lúc không gọi được nữa rồi”. Sau câu nói đó hai vợ chồng cùng khóc…

Rớt nước mắt về nhật ký của chồng viết cho vợ trong 5 ngày cuối đời 1
Ảnh minh họa

Ngày 2/9/2014, trong một lúc đỡ mệt và tỉnh táo, Thúy Anh nói một câu dài mạch lạc, là câu nói mạch lạc cuối cùng: “Em cảm ơn anh vì hạnh phúc cả cuộc đời anh đã dành cho em. May làm sao đời em lại gặp được anh. Trong cuộc sống có lúc có điều không phải với anh, anh tha lỗi cho em”.

Tôi ứa nước mắt: “Anh cũng cảm ơn em vì hạnh phúc đời người mà em đã mang lại cho anh. Em chẳng có lỗi gì cả. Trái lại chỉ có đôi lần trong đời, anh gắt với em, nhưng gắt xong là anh hối hận ngay. Em có biết không?”. Thúy Anh trả lời trong nước mắt: “Em biết chứ!”

Ngày 3/9/2014, hai vợ chồng ngồi lẳng lặng nhìn nhau như mọi ngày. Tôi hỏi: “Em nhìn anh có thấy rõ không?” Thúy Anh trả lời: “Nhìn không rõ”. Tôi hỏi tiếp: “Anh nói, em nghe có rõ không?”. Thúy Anh nói: “Nghe rõ nhưng không hiểu!”. Tôi đau đớn đến lạnh người, chạy ra gọi các con: “Nguy rồi các con ơi! Gọi ngay Hà xuống đây!”

Ngày 4/9/2014, hôm nay Thúy Anh mệt lắm rồi, phải thở oxy liên tục.

Khoàng 9 giờ chú em Nhã đến thăm chị. Anh Trí dẫn vào, hai chị em chào nhau, rồi anh kéo Nhã ra ngoài nói chuyện để chị được nghỉ.

Thúy Anh ra hiệu gọi cô Thoa giúp việc đến và nói nhỏ: “Cô ra chuẩn bị một hộp sữa bột to gói cho chú mang về biếu thím”. Và nhắc: “Dặn ông nhớ biếu chú tiền cho thím bồi dưỡng” (Ngày hôm trước Thúy Anh đã nói: “Chú Nhã ra, anh nhớ biếu chú 1 triệu”)

Và cũng hôm qua đã nói với tôi: “Anh chuẩn bị tiền và sữa biếu chị Phương để khi cháu Ninh đến thăm để cháu mang về biếu chị”.

Ngay chiều 4/9/2014, chị Ban đến chơi vừa ngồi bóp chân cho cô em, vừa ríu rít truyện trò.

Thúy Anh lúc đó đã mệt lắm, vẫn nửa nằm nửa ngồi lim dim mắt và ậm ừ đáp lại. Một lúc sau Thúy Anh nói: “Chị về đi! Để cháu Hương còn kịp nấu cơm cho chị ăn”.

Đây là những cử chỉ tình nghĩa cuối cùng mà Thúy Anh dành cho đời, cho những người thân thiết.

Đêm 4/9/2014, buổi tối sau khi ăn cháo, đánh răng, Thúy Anh bảo cô Thoa dìu vào nhà tắm rửa ráy sạch sẽ, thay quần lót áo lót, quần ngoài, rồi lên giường nằm ngủ.

11 giờ đêm, thấy tiếng động lục cục tôi ngồi dậy. Thúy Anh đã ngồi dậy thò tay ra bàn nước lấy viên thuốc ngủ để sẵn cho vào miệng và run run định cầm cốc nước. Tôi bước sang nhấc cốc nước đưa lên miệng cho Thúy Anh uống viên thuốc ngủ. Trông chừng nuốt có vẻ khó khăn. Xong, Thúy Anh ra hiệu đi tiểu. Tôi đỡ cho vợ đi tiểu xong, mặc lại quần, đỡ lên giường. Như mọi khi Thúy Anh sẽ tự chống tay nhích mình lên đến chỗ có gối cao thì nằm xuống, nhưng lần này là nằm ngay ra giường. Tôi gọi cô Thoa sang cùng nâng cho Thúy Anh nằm lại ngay ngắn, nhưng cô Thoa kêu lên: “Bà…! Bà đi rồi!”.

Và Thúy Anh nhắm mắt, đinh ninh ngủ đến sáng sẽ dậy. Nhưng đau đớn thay! Không bao giờ dậy nữa!

Lúc đó là 11 giờ 45 phút đêm 4/9/2014.

Cuộc đời hạnh phúc lứa đôi của chúng tôi: Trí và Thúy Anh chấm dứt từ đây. Chúng tôi đã sống trọn vẹn với nhau hai vạn hai ngàn hai trăm mười sáu ngày, chỉ còn ba mươi tư ngày nữa là tròn 22250 ngày (sáu mươi năm).

Sao kiếp người lại có những lúc đau đớn cùng cực đến thế này. Một người thân nhất trên đời, gắn bó với nhau từng hơi thở suốt sáu mươi năm, nay xa nhau và không bao giờ gặp lại nhau được nữa.

Thương em!

Em về đón anh đi với em ơi!