Chị 29 tuổi, ưa nhìn với làn da trắng hồng, lần nào đi ăn cưới về mẹ chị cũng thở dài bảo “Không biết đến bao giờ bố mẹ hết khổ vì mày, đừng để thiên hạ cười vào mặt bố mẹ, nào có phải xấu không ai ngó tới, bao đám tốt không yêu, đợi viển vông ở đâu hả con?”. Chị khóc rồi bần thần nghĩ chẳng mấy nữa mà già, bạn bè chị chồng con đề huề hết cả, mỗi lần gặp nhau chị thấy mình thừa ra, lạc lõng giữa những câu chuyện chồng vợ, con cái. Chẳng phải chị khó tính kén chọn, chỉ là vết thương tình cũ chưa lành, chị không mở lòng được với ai khác.
Anh 33 tuổi, mọi người bảo anh hiền như cục đất, trầm tính, anh âm thầm quan tâm chị đã lâu. Chị thương tấm chân tình của anh thêm phần mẹ chị hết lòng khuyên nhủ vun vén vào, bà bảo “Phận đàn bà lấy chồng như đánh canh bạc nào ai biết sau sướng khổ buồn vui thế nào, có người thắng, có người thua trắng tay, con nên lấy người đàn ông thực lòng yêu con họ mới biết thương yêu, quý trọng vợ”. Chị đắn đo suy nghĩ, cuối cùng để an lòng bố mẹ, dẹp lời thiên hạ xì xào bàn tán, chị gật đầu chấp nhận lời cầu hôn của anh.
Thời gian đầu sống chung chị thấy sao khó khăn quá, vợ chồng son nhưng cuộc sống đơn điệu, tẻ nhạt (Ảnh minh họa).
Đám cưới anh chị được tổ chức rộn ràng hân hoan trong lời chúc phúc của hai bên gia đình. Chị theo anh về làm vợ khi tình yêu với người cũ chưa nguôi ngoai còn tình yêu với chồng chưa có. Thời gian đầu sống chung chị thấy sao khó khăn quá, vợ chồng son nhưng cuộc sống đơn điệu, tẻ nhạt, chị đâu có nhiều chuyện nói cùng chồng, chỉ đối thoại bằng vài ba câu rời rạc, chị gượng gạo trong sự thể hiện tình yêu vợ chồng. Đêm nằm lặng nhìn gương mặt anh chị khẽ thở dài, nước mắt chảy xuôi, chị xoay lưng trằn trọc…
Chị nhủ lòng sống với anh bằng tình thương tình nghĩa cũng sẽ ổn, biết bao đôi đến với nhau đâu phải từ tình yêu. Nhưng mỗi khi không hài lòng về anh, chị chạnh lòng nhớ người yêu cũ thầm so sánh, chị buồn bã sống trong cảnh đồng sàng dị mộng. Anh thấu hiểu nỗi niềm giấu kín của chị, một hôm anh bảo “Cảm ơn em cho anh mái ấm gia đình, anh biết em chưa yêu anh và anh chấp nhận điều đó nhưng không ai vỗ được bằng một tay, hạnh phúc không thể cố gắng từ một phía, vợ chồng mình hãy cùng vun đắp xây dựng tình cảm được không? Sống mãi như thế này khổ em, khổ anh”. Chị nhìn thấy nỗi buồn vời vợi trong mắt anh, lòng chị đau…
Chị suy nghĩ nhiều về những điều anh nói, chị đã lấy chồng, đó là sự lựa chọn của chị và giờ cuộc sống sướng vui buồn khổ đều do chị cả. Các cụ bảo “Đàn ông xây nhà đàn bà xây tổ ấm” thử hỏi chị sao thấy hạnh phúc khi sống hờ hững vô tâm với người chồng đầu gối tay ấp với mình. Chị nhớ đã lâu vợ chồng chị chưa có bữa cơm ấm cúng cùng nhau, lấy lý do bận công việc chị thường về muộn để anh tự lo ăn uống qua quýt bên ngoài, có lần anh bảo chị “Anh không muốn ăn cơm hàng cháo chợ nữa, anh thèm những bữa cơm tối đầm ấm cùng vợ”. Tình yêu của anh làm chị dần nhận ra muốn có gia đình hạnh phúc chị phải lựa chọn: hoặc là thay đổi, yêu chồng nhiều hơn; hoặc là sống với quá khứ và đối mặt với cuộc hôn nhân không trọn vẹn.
Chị bắt đầu lắng nghe tâm tư của anh, cùng anh chia sẻ những khó khăn trong công việc, cuộc sống, vì thế nhiều gánh nặng trong lòng chị vơi đi dần. Chị học cách trở thành người vợ hiền đảm đang trong mắt anh, tan làm là chị vội vã qua chợ mua thức ăn về hai vợ chồng chuẩn bị cơm tối, chồng nhặt rau vợ nấu nướng, chồng rửa bát vợ dọn nhà… Ngôi nhà nhỏ ấm dần lên bởi những tiếng cười trò chuyện. Sự quan tâm, thấu hiểu đã dần gắn kết hai vợ chồng lại với nhau, chị nghĩ về anh nhiều hơn.
Cảm nhận được tình yêu từ vợ, anh ngày càng yêu thương chăm sóc chiều chuộng chị hơn (Ảnh minh họa).
Chị quan tâm tới anh từ những điều giản dị nhất như nấu các món ăn hợp khẩu vị với anh, là ủi phẳng phiu quần áo treo lên mắc sớm mai anh mặc đi làm. Tối nào anh phải làm việc khuya, chị chu đáo làm thêm vài ba món ăn nhẹ, pha cốc sữa nóng để trên bàn cho anh, không quên dặn “Anh đừng thức khuya quá không mệt”. Anh cười hiền “Em ngủ trước đi, lát anh vào. Anh muốn cố gắng cho em và con sau này có cuộc sống tốt nhất”. Hạnh phúc dâng lên trong lòng chị, vậy mà chị từng kiếm tìm cảm giác này ở đâu xa xôi… Quan tâm anh đã trở thành một thói quen hàng ngày của chị.
Có những ngày anh đi công tác xa, chị thấy căn nhà như rộng thêm, chiếc giường nhỏ trở nên trống trải thiếu hơi ấm, những cuộc điện thoại tin nhắn không làm vơi đi nỗi nhớ cồn cào, chị ngóng đợi anh về từng ngày, đó là lúc chị nhận ra tình yêu đã lớn lên trong tim chị, hình ảnh người cũ nhạt nhòa dần… Cảm nhận được tình yêu từ vợ, anh ngày càng yêu thương chăm sóc chiều chuộng chị hơn. Từ lâu anh đã trở thành bờ vai đầy vững chãi cho chị và con nương tựa…
Người ta bảo 5 năm đầu hôn nhân là những năm tháng khó khăn nhất cho vợ chồng hiểu nhau, giờ chị đã đi qua ngưỡng cửa 5 năm ấy, chị nghĩ được chung sống với anh dưới một mái nhà là may mắn của chị. Chị mãn nguyện hài lòng với hạnh phúc hiện tại. Nhìn gia đình chị đầm ấm hôm nay, ít ai biết đã từng có những năm tháng sóng gió, có người vợ khi không yêu chồng đã chọn cách chia tay, hay ngoại tình tư tưởng đau khổ. Chị thì luôn tin tình yêu vợ chồng đến sau hôn nhân là điều có thực nên chị lựa chọn cách yêu thương, cảm thông, chia sẻ với anh nhiều hơn. Hạnh phúc cuối cùng đã mỉm cười với chị….