Hiệp và Nhàn cưới nhau tháng trước thì tháng sau Hiệp nghỉ việc ra ngoài bắt đầu khởi nghiệp kinh doanh, tự mình làm chủ. Hai vợ chồng còn trẻ, vì thế Nhàn ủng hộ quyết định của chồng, cũng như đồng ý với kế hoạch “hoãn sinh con chờ thành công” của Hiệp. Cô thậm chí còn lấy làm mừng vì chồng mình có chí lập thân, cầu tiến.
Thế nhưng, sau 2 tháng Hiệp khởi động dự án startup của anh, thì Nhàn đã không còn được vui vẻ, phấn khởi như lúc đầu nữa. Trái lại, cô trở nên ủ dột, buồn bã, đau khổ, bực dọc, ôi thôi đủ cả. Nguyên nhân cũng chỉ có một. Đó là, cô mang tiếng đã lấy chồng, nhưng cô có cảm giác như mình vẫn còn đang sống trong thời kì độc thân vậy!
Công ty của Hiệp mới thành lập, có mỗi 3 thành viên, Hiệp vừa là quản lí vừa là nhân viên, việc gì cũng đến tay. Một ngày anh làm việc luôn từ 12 giờ trở lên, ra khỏi nhà từ sáng sớm, và trở về khi Nhàn đã say ngủ. Nói thật, ngay đến chuyện chăn gối vợ chồng Hiệp còn chẳng có thời gian, thì những thứ như hẹn hò lãng mạn, café xem phim, dạo phố hay tâm sự chuyện trò gì đó của các cặp vợ chồng son thật là quá xa xỉ, Nhàn cũng chẳng dám nghĩ tới.
Ảnh minh họa
Hiệp và Nhàn đúng là cặp đôi đúng đến đêm tân hôn mới “chính thức thuộc về nhau”. Vì thế, làm gì có chuyện “no xôi chán chè” từ trước khi kết hôn, thời kì hậu đám cưới mới đáng nhẽ sẽ là thời kì nồng nàn say đắm nhất của cô và chồng. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, được đúng 1 tháng sau đám cưới là Hiệp có thời gian và tinh lực dành cho vợ, còn lại sau đó tất tần tật thời gian, sức lực, tâm huyết, tinh thần của anh đều đổ vào công việc, chẳng còn sót tí tẹo nào dành cho cô nữa!
Hiệp lúc nào cũng trong tình trạng “đang làm việc” đối với Nhàn. Cả ngày có khi 2 người chẳng nói nổi với nhau một câu chuyện cho ra hồn. Nhàn giận dỗi thì anh thanh minh: “Thời gian đầu khó khăn đủ bề, nếu không chuyên tâm thì sao có thể mong có được thành công hả em?”. Nhàn nghẹn họng. Cô biết Hiệp nói đúng, và cũng hiểu cho anh, nhưng bao tối nằm không vò võ một mình, thì ai hiểu cho cô đây?
Cái hồi 1 tháng sau đám cưới ấy, tối nào Hiệp cũng mon men gạ gẫm vợ. Nhưng từ khi mở công ty riêng, cả tuần trời, thậm chí mấy tuần ròng anh chẳng thèm ngó ngàng tới Nhàn. Về tới nhà đã muộn, không muốn đánh thức vợ dậy, nhiều khi anh ngủ luôn ở phòng làm việc. Sáng ra lại tất tả tới công ty, một cái hôn tạm biệt vợ cũng trở thành một hành động mất thời gian. Đấy, đang từ thiên đàng phải rớt xuống địa ngục như thế, thử hỏi sao Nhàn có thể thích ứng và chịu đựng cho nổi?
Lâu lâu Hiệp mới có thời gian “yêu” vợ thì chả lần nào Nhàn được viên mãn. Phần vì có lẽ Hiệp không có tinh thần, chủ yếu là để chiều lòng vợ mà thôi. Phần vì anh gần đây hút thuốc với số lượng lớn, nhằm giảm căng thẳng khi làm việc, khiến cho khả năng của anh trong chuyện ấy cũng suy giảm đáng kể. Phần nữa là cường độ làm việc cao, không có thời gian nghỉ ngơi, tập luyện thể thao, cũng khiến sức khỏe kém đi. Rồi vừa xong việc một cái, Hiệp lại chăm chăm vào máy tính để kiểm tra hòm thư công việc, đến một cái ôm vài cái vuốt ve hậu ân ái dành cho vợ cũng chẳng có. Nhàn chỉ biết khóc ròng. Đây là đời sống tình dục của vợ chồng son ư?
Nhiều khi Nhàn hào hứng muốn thay đổi không khí, chuẩn bị sẵn rượu ngon, nước hoa quyến rũ và váy ngủ gợi cảm mà, mà khi chuẩn bị bắt đầu thì Hiệp lại có điện thoại của nhà đầu tư. Và sau cả nửa tiếng anh chuyện trò qua điện thoại về công việc, thì anh lại lao vào máy tính để làm việc tiếp ngay, Nhàn có tẽn tò hụt hẫng thế nào cũng là việc của cô!
Đối mặt với thái độ của Hiệp trong chuyện ấy như thế, Nhàn dần dà cũng chẳng còn hứng thú nữa. Hứng thú gì khi mà lần nào mong chờ cũng là bấy nhiêu lần thất vọng. Và giờ Hiệp yêu công việc hơn yêu vợ, thấy công việc là anh phấn khích và có hứng thú hơn cô vợ xinh xắn, quyến rũ của mình. Và nếu để thật lòng cho anh chọn, thì anh thà chọn ngồi làm việc còn hơn là làm tình với vợ! Còn chuyện gì bi ai và đau khổ hơn nữa đây?
Nhàn thực sự rất muốn nói thẳng với Hiệp suy nghĩ của mình. Nhưng cô biết có nói ra cũng chẳng thể thay đổi được gì. Bảo Hiệp từ bỏ dự án anh đang làm, để quay về làm công ăn lương như trước kia? Chắc chắn không thể. Bảo anh dù bận rộn cũng phải có thời gian dành cho cô? Khó lắm. Đến lúc công ty hoạt động đi vào quỹ đạo rồi thì chẳng nói làm gì. Nhưng cô phải đợi tới khi nào, 1 năm, 2 năm hay 5 năm, thậm chí là chẳng bao giờ, vì thất bại là điều hoàn toàn có thể xảy đến.
Đã bao đêm nằm không vò võ, một mình chán chường đi vào giấc ngủ, nghĩ tới tương lai không biết còn bao nhiêu đêm như thế nữa, Nhàn chán nản cùng cực, thật muốn ném vào mặt chồng một câu gan ruột: “Có ai lấy chồng nhưng tối tối vẫn “nằm không” như vợ không hả chồng?”.