“Anh cứ để mọi việc mẹ lo, anh chỉ cần kiếm cho mẹ đứa con dâu biết sinh con là được, còn việc thiên hạ mắng nhiếc, chê bai, mẹ gánh hết, nghe không?”. Thắm bàng hoàng khi nghe tiếng mẹ chồng vang lên trong phòng ngủ của vợ chồng cô, rồi cô tưởng như mình khuỵu ngã khi nghe chồng mình đáp lại: “Vâng, trông chờ vào mẹ cả đấy, con chán lắm rồi nhưng không muốn mang tiếng, mẹ thông cảm cho con…”.
Hai tuần trước Thắm nhận được giấy báo của bác sĩ chẩn đoán cô không thể có con. Cô còn nhớ như in gương mặt tái nhợt đi của chồng ngày hôm ấy. Trên cả đoạn đường về nhà, không khí im lặng nặng nề khiến cô tưởng như nghẹt thở. Cô thấy tim mình tan nát, buồn, tuyệt vọng, cô chỉ muốn khóc thật to nhưng nhìn thái độ của chồng, cô đã lo sợ một điều gì đó sẽ xảy ra.
Ngay tối hôm đó, chồng cô nằm quay lưng vào bên trong tường, tim cô nhói đau khi thấy chồng tránh cái nhìn của cô.
Không thể chịu đựng nổi nữa, hôm sau cô quyết định nói chuyện với anh. Cô trông chờ vào sự thẳng thắn của chồng, dù thế nào cô cũng mong hai người đối diện với nhau. Thực ra, chút gì đó trong cô vẫn luôn tin rằng với năm năm chung sống, anh sẽ không bao giờ bỏ mặc cô. Và hơn lúc nào hết, cô mong anh hiểu được mất đi thiên chức làm mẹ, với cô là một nỗi đau khôn tả, cô cần anh lúc này, cô cần một bờ vai có thể dựa dẫm.
Thắm nhẹ nhàng hỏi chồng: “Em không thể có con, cả hai chúng ta đều buồn nhưng em muốn biết quyết định của anh, em không muốn chúng ta tiếp tục cảnh im lặng như vậy nữa. Anh có thể nói cho em biết được không?”.
Thắm nhìn chồng lặng im hồi lâu, cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Đây là điều không ai muốn, đó cũng phải là lỗi của em, em đừng lo, điều này không ảnh hưởng gì đến tình cảm vợ chồng mình, chúng ta sẽ tìm cách khác, được không em?”.
Thắm khóc, cô tin mình đã không chọn lầm người, và điều cô lo sợ là sai. Cô ôm chầm lấy chồng và thổn thức: “Cảm ơn anh nhiều lắm!”.
Thắm khóc, cô tin mình đã không chọn lầm người, và điều cô lo sợ là sai. Cô ôm chầm lấy chồng và thổn thức: “Cảm ơn anh nhiều lắm!”.
Những tưởng mọi chuyện sẽ cứ thế trôi qua. Thắm nghĩ có một người chồng tâm lí như vậy chính là một sự bù đắp lớn cho nỗi đau không được làm mẹ của cô. Nhưng kể từ ngày mẹ chồng biết chuyện cô không thể sinh con, không ngày nào bà để cô được yên ổn.
Trước đây, bà gửi bao nhiêu thuốc bổ, thậm chí còn đi xem ngày cho vợ chồng cô quan hệ để đậu thai. Nhưng từ khi nghe tin về cô, suốt ngày bà đay nghiến, tỏ thái độ cay nghiệt và bà tìm đủ mọi cách khủng bố tinh thần cô.
Mỗi ngày Thắm đều nhận được những cuộc điện thoại của mẹ chồng với nội dung như: “Khi nào cô mới chịu buông tha cho con tôi? Cô không thể có con thì phải để nó đi tìm người có thể mang đến hạnh phúc cho nó chứ...”.
Thắm mệt mỏi với những lần mẹ chồng đến nhà, bà tìm mọi cách moi móc, rồi lại mắng xéo cô là thứ đàn bà không biết đẻ, không biết thân biết phận buông tha chồng mình.
Chỉ vì sợ mang tiếng bỏ vợ khi khốn khó, sợ người ta dị nghị nên anh ta mượn tiếng mẹ chồng để khiến cô chủ động ly hôn (Ảnh minh họa).
Thậm chí, đôi khi bà còn chửi cả mẹ cô không biết dạy con. Phận làm dâu, lại không thể sinh con cho gia đình chồng nên những lúc ấy, Thắm chỉ biết lặng im. Nhìn nước mắt cô tuôn rơi nhưng mẹ chồng Thắm không hề động lòng.
Chỉ vì sợ mang tiếng bỏ vợ khi khốn khó, sợ người ta dị nghị nên anh ta mượn tiếng mẹ chồng để khiến cô chủ động ly hôn (Ảnh minh họa).
Thậm chí, đôi khi bà còn chửi cả mẹ cô không biết dạy con. Phận làm dâu, lại không thể sinh con cho gia đình chồng nên những lúc ấy, Thắm chỉ biết lặng im. Nhìn nước mắt cô tuôn rơi nhưng mẹ chồng Thắm không hề động lòng.
Bà còn cười khẩy rồi buông tiếp những lời động chạm đến nỗi đau của cô: “Cô sống sao mà mắc phải cái oan nghiệt này, vậy mà còn tính để con trai tôi chịu chung cùng cô à? Cái thứ đàn bà không biết điều”. Nghe đến đây, Thắm không còn đứng vững được nữa, cô ngồi sụp xuống sàn nhà òa khóc, còn mẹ chồng cô thì bỏ mặc cô ở đó, bình thản ra về.
Nhiều khi cô tâm sự với chồng, mong chồng có thể san sẻ chút nào đó với cô, nhưng những lúc ấy, chồng cô chỉ lảng tránh. Lúc thì anh kêu mệt, để lúc khác hãy kể, lúc thì anh nói cô chỉ được cái nói quá, mẹ anh làm gì lại cay nghiệt đến mức đó được. Nghĩ mình đang đụng chạm đến mẹ chồng, nên Thắm cũng không dám làm gắt, cô chỉ biết nín nhịn khi gia đình chồng ngày ngày khủng bố tinh thần cô.
Thắm không cam tâm ly hôn như lời mẹ chồng, bởi thà chồng cô bỏ cô, thà anh nói với cô rằng cô không xứng đáng làm vợ anh cô sẽ đi, nhưng đây là ý mẹ chồng nên cô nhất quyết không bỏ cuộc. Hơn nữa, chồng cô từng hứa rằng hai vợ chồng sẽ tìm cách chạy chữa, biết đâu vẫn còn hy vọng. Thế nên, cô tiếp tục chịu đựng và nuôi dưỡng niềm tin cùng tình cảm dành cho chồng.
Chỉ đến hôm bắt gặp cuộc nói chuyện giữa mẹ chồng với chồng, cô mới vỡ lẽ ra trước giờ cô chỉ như 1 kẻ ngu ngốc trông chờ phép màu cổ tích. Hóa ra chồng cô đứng sau tất cả mọi chuyện này, hóa ra những lần khủng bố tinh thần, những trò gây áp lực ly hôn của mẹ chồng tất cả đều do anh ta bày ra.
Chỉ vì sợ mang tiếng bỏ vợ khi khốn khó, sợ người ta dị nghị nên anh ta mượn tiếng mẹ chồng để khiến cô chủ động ly hôn. Thắm lặng người đi khi nghe người chồng đạo đức giả cất lời: “Sao cô ta lại có thể chai lì đến như vậy được chứ? Mình có nên tăng thêm mức độ không hả mẹ? Con không tin cô ta có thể trụ vững lâu như thế”. Thắm tưởng như mọi thứ đang sụp đổ trước mắt mình. Cô đã tin tưởng bao nhiêu, hy vọng bao nhiêu và giờ mọi niềm tin đó đang chà đạp trái tim cô.
Cô cảm thấy khinh bỉ khi anh ta có thể nghĩ ra cái trò bỉ ổi đến như thế. Anh ta lấy mẹ làm bia đỡ đạn, còn mình ngang nhiên đóng vai chồng tốt trong cuộc đời cô. Cô thiết nghĩ nếu như mình không về sớm ngày hôm ấy, liệu cái bộ mặt đạo đức giả này đến bao giờ mới được phơi bày.
Không chịu đựng nổi, cô đẩy cửa phòng ngủ bước vào, nhìn thẳng gương mặt đang tái đi của chồng, lòng cô quặn thắt. Cô hét vang: “Anh là đồ khốn nạn, nếu anh muốn ly hôn, chỉ cần anh nói với tôi, tôi sẵn sàng để anh đi. Tại sao anh nỡ đối xử với tôi như thế? Tôi đâu có ép buộc gì anh”.
Cả mẹ chồng lẫn chồng cô đứng im, lắp bắp không nói nên lời. Thắm vừa hét, vừa khóc: “Tôi sẽ chiều ý anh, đơn ly hôn tôi sẽ đưa ngay đây, anh yên tâm”. Rồi cô quay sang mẹ chồng và nói : “Con cảm ơn vở kịch của mẹ, mẹ đã hy sinh quá nhiều cho con trai của mình. Mẹ cũng là phụ nữ, tại sao mẹ không hiểu cho nỗi đau của con chứ…”. Không thể nào nói tiếp được nữa, Thắm quay lưng bỏ đi, để lại những cái nhìn trân trối và cả hoang mang của chồng và mẹ anh ta.
Thắm về nhà mẹ đẻ, cô kể mọi chuyện rồi òa khóc trong vòng tay mẹ. Sau bao lâu, bao chuỗi ngày nín nhịn, cô mới được khóc thoải mái như thế. Nhìn những giọt nước mắt trên gương mặt mẹ mình, Thắm lại thấy nỗi đau giằng xéo trong tim khi hình ảnh người chồng đạo đức giả cứ lởn vởn trong đầu cô.
Hóa ta tất cả chỉ là một màn kịch, một âm mưu của gia đình anh, hòng lợi dụng cô để đưa Bảo vào khuôn khổ.