Lúc này Chiến mới thấp giọng phân bua: “Cằn nhằn thì sao mà tránh được! Nhưng đó là bệnh chung của các bà vợ rồi, chồng tệ bị cằn nhằn đã đành, chồng tốt cũng bị cằn nhằn như thường! Đằng nào cũng thế, thôi tôi làm chồng chưa tốt cho sướng cái thân! Thoải mái chơi bời, nhậu nhẹt, mỗi tháng quẳng cho vợ ít tiền lương, thế là được!”.
“Lúc tán mới cần nhiệt tình quan tâm, săn đón chứ giờ lấy về rồi là xong, giấy kết hôn kí rồi, còn chạy đâu được nữa! Hơn nữa, phụ nữ Việt Nam bao đời nay được cái có đức tính hy sinh, nhẫn nhịn, quên mình vì chồng con. Vì thế, chỉ cần còn chịu đựng và hy vọng cải tạo được là các bà ấy sẽ không bỏ chồng đâu. Tai tiếng là một, con cái là 2 và gia đình nội ngoại là 3, các bà ấy còn sống vì những cái đó nữa, nên không dễ dàng bỏ chồng đâu!” - Chiến tiếp lời.
Sau cùng, anh ta chốt lại: “Mình cứ không làm gì quá đáng, không cặp bồ ngang nhiên rồi về đánh vợ chửi con, không nhậu nhẹt bê tha, không cờ bạc tới mức sạt nghiệp, không vũ phu đánh vợ là được! Đầy lão đánh vợ như cặp chả hay đi gái như cơm bữa ấy thế mà vợ vẫn phải nghĩ cách ‘lạt mềm buộc chặt’ đấy thôi! Thế nên, mình thế này vẫn còn là tốt chán! Vợ nào dám bỏ!”.
Trong khi Chiến phởn phơ và đắc chí với mớ lí luận và sự vô tâm đến vô trách nhiệm của mình thì Nga - vợ anh vừa tự mình chăm con nhỏ, làm việc nhà và đủ thứ trách nhiệm đổ lên đầu.
Anh chẳng biết rằng, tình yêu cô dành cho anh đã hết cạn, thay vào đó là sự chán chường và mệt mỏi. Đã bao lần cô tự hỏi: “Không biết mình lấy chồng để làm gì? Chả lẽ là để kiếm đứa con cho danh chính ngôn thuận? Nếu vậy thì có lẽ đã đến lúc chẳng cần một người chồng ‘có cũng như không’ nữa rồi …”.
Trong khi Chiến phởn phơ và đắc chí với mớ lí luận và sự vô tâm đến vô trách nhiệm của mình thì Nga – vợ anh vừa tự mình chăm con nhỏ, làm việc nhà và đủ thứ trách nhiệm đổ lên đầu (Ảnh minh họa).
Chị Loan (Quận 5, TP HCM) cái gì cũng tốt: năng nổ, giỏi giang ở công ty, đảm đang, khéo léo trong gia đình, biết đối nhân xử thế nên ai cũng quý mến. Chị chỉ có mỗi một tội, đó là tội… kém sắc.
Hồi yêu nhau, anh Đoàn - chồng chị cũng lăn tăn vụ này lắm, nhất là mỗi khi đưa chị đến giới thiệu với hội bạn, thằng nào cũng ỉ ôi chê bai. Nhưng mẹ anh lại đặc biệt quý chị và anh cũng thấy chị quá ư là tốt để làm một người vợ người mẹ, thế là anh vẫn quyết tâm cưới chị, mặc lời dèm pha.
Nhưng khi đã là "của mình" rồi, nắm chắc trong tay rồi, anh dần dần càng nảy sinh tâm trạng chán ngán mỗi khi nhìn thấy vợ. Những lời bàn tán kiểu như: “Ôi, sao thằng Đoàn đẹp trai, phong độ thế mà lại lấy vợ xấu thế nhỉ? Hay là nhà vợ nó giầu?” liên tiếp bay vào tai anh, mài mòn dần ý chí của anh khiến anh càng thêm chán vợ. Đi đâu, thấy bạn bè dắt vợ theo, cô nào cũng xinh đẹp ngát hương, anh càng tủi cho phận mình.
Anh sẽ không bỏ vợ, vì suy cho cùng thì chị Loan cũng chẳng có lỗi gì cả. Nhưng chán thì vẫn chán! Mỗi tháng quẳng cho chị ít tiền lương coi như hết trách nhiệm, bản thân thoải mái la cà nhậu nhẹt cùng bạn bè, về nhà anh cũng tự coi mình là ông tướng, còn trách nhiệm lo cho gia đình nghiễm nhiên thuộc về vợ xấu là chị Loan!
Quá đáng hơn, anh còn theo đuôi mấy chàng độc thân trong công ty đi tán tỉnh các em trẻ trung xinh tươi. Của đáng tội, anh Đoàn cũng chưa có gan ngoại tình nhưng khi vợ nhắc khéo thì anh biện minh: “Cả thời tuổi trẻ của tôi, tôi dành hết cho cô rồi. Giờ lấy vợ, cô lại cùm chân tôi nữa thì hóa ra cả đời tôi chỉ biết đến gái xấu thôi à? Với lại, tôi có ngoại tình đâu, gọi là đi chơi, café cà pháo ngửi hương ngửi hoa cho biết cảm giác đi với gái đẹp thôi mà, làm gì mà cô ầm ĩ lên thế!”.
Khi chị nói chuyện nghiêm túc và gay gắt hơn thì anh cũng lớn tiếng: “Tôi làm gì sai nào? Cờ bạc không, nhậu nhẹt thì đã có bạn là phải có nhậu, gái gú cũng không, còn chuyện à ơi vớ vẩn thì đàn ông sao tránh được! Sao cô không nhìn lại xem mình là ai, cô xấu thế tôi cưới cho là may, lại còn đòi hỏi nữa à?”.
“Đàn ông ấy mà, chúng nó lấy vợ đẹp, sau khi cưới không tệ hơn là may, chả ai tốt hơn lúc yêu đâu. Đằng này, mình lấy vợ xấu đã là chịu thiệt thòi thì sao phải tốt làm gì cho cực cái thân chứ? Cứ tà tà thế này cho sướng, không làm gì quá đáng thì thách vợ dám bỏ. Phụ nữ sống đâu phải vì mỗi tình yêu của chồng!” - Anh còn tự nghĩ thầm.
Anh đã đúng khi nghĩ chẳng người phụ nữ nào bỏ chồng vì sự vô tâm, vài bữa nhậu nhẹt hay chuyện các anh tán tỉnh gái bên ngoài. Vì phụ nữ, ngoài tình yêu dành cho chồng, họ còn sống vì con cái và gia đình 2 bên nội ngoại.
Nhưng anh cũng không hề biết rằng, trái tim của người phụ nữ rất dễ bị tổn thương. Những lời nói nhẫn tâm, những hành động mà anh cho là chẳng đáng gì ấy qua năm tháng đã mài mòn tình yêu của chị dành cho anh. Và dần dà, dường như chị đã chẳng còn cần anh nữa!
Một ngày, anh Đoàn bỗng nhận ra, thời gian gần đây anh đi đâu làm gì, về nhà giờ nào chị cũng chẳng hỏi han gì nữa, anh về muộn cũng không chờ cơm.
Trong khi Chiến phởn phơ và đắc chí với mớ lí luận và sự vô tâm đến vô trách nhiệm của mình thì Nga – vợ anh vừa tự mình chăm con nhỏ, làm việc nhà và đủ thứ trách nhiệm đổ lên đầu (Ảnh minh họa).
Chị Loan (Quận 5, TP HCM) cái gì cũng tốt: năng nổ, giỏi giang ở công ty, đảm đang, khéo léo trong gia đình, biết đối nhân xử thế nên ai cũng quý mến. Chị chỉ có mỗi một tội, đó là tội… kém sắc.
Hồi yêu nhau, anh Đoàn - chồng chị cũng lăn tăn vụ này lắm, nhất là mỗi khi đưa chị đến giới thiệu với hội bạn, thằng nào cũng ỉ ôi chê bai. Nhưng mẹ anh lại đặc biệt quý chị và anh cũng thấy chị quá ư là tốt để làm một người vợ người mẹ, thế là anh vẫn quyết tâm cưới chị, mặc lời dèm pha.
Nhưng khi đã là "của mình" rồi, nắm chắc trong tay rồi, anh dần dần càng nảy sinh tâm trạng chán ngán mỗi khi nhìn thấy vợ. Những lời bàn tán kiểu như: “Ôi, sao thằng Đoàn đẹp trai, phong độ thế mà lại lấy vợ xấu thế nhỉ? Hay là nhà vợ nó giầu?” liên tiếp bay vào tai anh, mài mòn dần ý chí của anh khiến anh càng thêm chán vợ. Đi đâu, thấy bạn bè dắt vợ theo, cô nào cũng xinh đẹp ngát hương, anh càng tủi cho phận mình.
Anh sẽ không bỏ vợ, vì suy cho cùng thì chị Loan cũng chẳng có lỗi gì cả. Nhưng chán thì vẫn chán! Mỗi tháng quẳng cho chị ít tiền lương coi như hết trách nhiệm, bản thân thoải mái la cà nhậu nhẹt cùng bạn bè, về nhà anh cũng tự coi mình là ông tướng, còn trách nhiệm lo cho gia đình nghiễm nhiên thuộc về vợ xấu là chị Loan!
Quá đáng hơn, anh còn theo đuôi mấy chàng độc thân trong công ty đi tán tỉnh các em trẻ trung xinh tươi. Của đáng tội, anh Đoàn cũng chưa có gan ngoại tình nhưng khi vợ nhắc khéo thì anh biện minh: “Cả thời tuổi trẻ của tôi, tôi dành hết cho cô rồi. Giờ lấy vợ, cô lại cùm chân tôi nữa thì hóa ra cả đời tôi chỉ biết đến gái xấu thôi à? Với lại, tôi có ngoại tình đâu, gọi là đi chơi, café cà pháo ngửi hương ngửi hoa cho biết cảm giác đi với gái đẹp thôi mà, làm gì mà cô ầm ĩ lên thế!”.
Khi chị nói chuyện nghiêm túc và gay gắt hơn thì anh cũng lớn tiếng: “Tôi làm gì sai nào? Cờ bạc không, nhậu nhẹt thì đã có bạn là phải có nhậu, gái gú cũng không, còn chuyện à ơi vớ vẩn thì đàn ông sao tránh được! Sao cô không nhìn lại xem mình là ai, cô xấu thế tôi cưới cho là may, lại còn đòi hỏi nữa à?”.
“Đàn ông ấy mà, chúng nó lấy vợ đẹp, sau khi cưới không tệ hơn là may, chả ai tốt hơn lúc yêu đâu. Đằng này, mình lấy vợ xấu đã là chịu thiệt thòi thì sao phải tốt làm gì cho cực cái thân chứ? Cứ tà tà thế này cho sướng, không làm gì quá đáng thì thách vợ dám bỏ. Phụ nữ sống đâu phải vì mỗi tình yêu của chồng!” - Anh còn tự nghĩ thầm.
Anh đã đúng khi nghĩ chẳng người phụ nữ nào bỏ chồng vì sự vô tâm, vài bữa nhậu nhẹt hay chuyện các anh tán tỉnh gái bên ngoài. Vì phụ nữ, ngoài tình yêu dành cho chồng, họ còn sống vì con cái và gia đình 2 bên nội ngoại.
Nhưng anh cũng không hề biết rằng, trái tim của người phụ nữ rất dễ bị tổn thương. Những lời nói nhẫn tâm, những hành động mà anh cho là chẳng đáng gì ấy qua năm tháng đã mài mòn tình yêu của chị dành cho anh. Và dần dà, dường như chị đã chẳng còn cần anh nữa!
Một ngày, anh Đoàn bỗng nhận ra, thời gian gần đây anh đi đâu làm gì, về nhà giờ nào chị cũng chẳng hỏi han gì nữa, anh về muộn cũng không chờ cơm.
Vợ anh và 2 con thường xuyên đi chơi, thậm chí đi du lịch xa mà chẳng rủ anh. Nhiều lần về nhà, nhìn 3 mẹ con vui đùa, rủ rỉ với nhau những chuyện anh chẳng hề biết rồi phá lên cười vui vẻ, cảm giác lạc lõng bỗng trào dâng trong lòng anh. Anh giật mình hoảng hốt: Mình đã mất vợ và con, mất gia đình theo một nghĩa nào đó rồi! Phải giữ họ lại ngay thôi, không thì sẽ là quá muộn …