Tờ kết quả xét nghiệm ADN của em chồng đã khiến mẹ con tôi bị đuổi ra khỏi nhà ngay trong đêm
Tôi cố trấn tĩnh nhìn tờ giấy xét nghiệm, không có chữ ký chuyên gia, không con dấu của trung tâm thì mới hiểu, chuyện này bắt nguồn từ cô em chồng.
Tôi năm nay 30 tuổi, là giáo viên của một trường tư thục, còn chồng là kỹ sư xây dựng. Cả gia đình chồng ở quê còn vợ chồng tôi sống trên thành phố. Chồng tôi hay đi công trình, nên lúc nào cũng chỉ có hai mẹ con tôi lủi thủi với nhau.
Mãi cho đến năm ngoái, cô em gái của chồng về thành phố làm việc, đến ở cùng thì cuộc sống của tôi đỡ tẻ nhạt hơn. Cô ấy ngoài giờ làm cũng đỡ đần tôi đưa đón con nhỏ, dọn dẹp nhà cửa, đôi khi đi chợ nấu cơm phụ giúp cho tôi.
Nói về cô em chồng, cô ấy kém tôi 8 tuổi, hiện đang làm việc ở một phòng khám tư nhân. Em chồng tôi khá xinh xắn, dễ gần nên cuộc sống của tôi và cô ấy luôn vui vẻ, hòa thuận. Dạo gần đây, con trai tôi lớn hơn, thường có những trò chơi nghịch ngợm, khiến chị em tôi mệt mỏi. Tôi thường nói "Sao anh Q hiền thế mà thằng cu này lại nghịch quá thể. Chẳng giống bố nó tí nào".
Có vẻ, những câu nói của chúng tôi đã gieo vào đầu em chồng một ý tưởng gì đó. Cô ấy nhìn chằm chằm vào con trai tôi rồi buột miệng nói "Ừ nhỉ, sao cu Bin chẳng giống anh Q".
Quả thực, tôi chỉ nghĩ nó đơn giản là một câu trêu đùa hay nịnh yêu cháu của cô ấy nên chẳng mấy bận tâm. Thậm chí còn hùa vào nói thêm "Ừ, cứ như thể con ông nào ấy".
Dạo gần đây, con trai tôi lớn hơn, thường có những trò chơi nghịch ngợm, khiến chị em tôi mệt mỏi. (Ảnh minh họa)
Dạo gần đây, phòng khám mà em chồng làm việc có mở thêm dịch vụ xét nghiệm ADN huyết thống và chuẩn đoán di truyền. Cô ấy nói đang có dịch vụ xét nghiệm ADN miễn phí và bảo tôi xem có ai có nhu cầu thì giới thiệu qua. Tôi đùa mà nói "Đấy, có cháu và anh trai cô đấy. Mở hàng cho phòng khám của cô luôn. Càng ngày càng thấy chẳng giống bố. Gì mà nghịch ngợm, khó bảo thế". Em chồng im lặng nhưng làm thật. Đương nhiên, tôi chẳng việc gì phải ngại bởi vì chắc chắn tôi chỉ có một mình chồng.
Nhưng sự việc ngoài tưởng tượng của tôi, đến giờ thì tôi được nói đó chỉ là một phép thử, một trò đùa ấy vậy mà tôi và con trai phải chịu nhục nhã, thậm chí bị đánh, đuổi ra khỏi nhà ngay trong đêm.
Hôm đó, chồng tôi về. Em chồng cũng xin về sớm để cả nhà quây quần với nhau. Nhưng ăn xong cô ấy có bạn rủ nên vội đi chơi luôn và bỏ vội giấy tờ sổ sách trong túi ra bàn uống nước nhờ tôi mang hộ lên phòng. Vì tôi bận dọn dẹp nên chồng làm giúp. Trong tập tài liệu của cô ấy có chiếc phong bì đựng kết quả xét nghiệm của cu Bi và chồng tôi. Nhưng kết quả lại không ngờ, họ không phải cha con ruột.
Chồng tôi không nói không rằng nổi giận lôi đình, tát tôi như trời giáng và hét lớn "Đồ lăng loàn, sao cô dám lừa dối tôi. Tôi phải đổ vỏ nuôi con cho thằng nào?". Rồi anh nhiếc móc tôi không ngừng, chẳng để tôi hỏi chuyện gì đang diễn ra. Thậm chí con trai thôi thấy bố đánh mẹ thì chạy lại ôm lấy bố, còn bị anh gạt ngã xuống đất.
Anh cương quyết đuổi mẹ con tôi ra khỏi nhà. Mặc cho tôi hỏi lý do và xin được giải thích thì anh vẫn lạnh lùng đóng cổng. Hàng xóm thấy vậy cũng ra can ngăn nhưng đều bị anh đuổi về hết. Rồi lên tầng hai thu dọn quần áo của mẹ con tôi ném xuống đường. Anh ném cả tờ giấy xét nghiệm xuống và nói "Đấy, bằng chứng đây, cô còn già mồm nữa không. Cút đi cho khuất mắt tôi".
Thực lòng, tôi thấy em chồng quá đáng, chuyện tày đình như vậy mà cũng đem ra trêu được. (Ảnh minh họa)
Tôi cố trấn tĩnh nhìn tờ giấy xét nghiệm, không có chữ ký chuyên gia, không con dấu của trung tâm thì mới hiểu, chuyện này bắt nguồn từ cô em chồng. Tôi nhờ điện thoại hàng xóm để gọi cho cô ấy, nghe tôi nói, cô em chồng cũng tá hỏa xin lỗi rối rít, bảo đó chỉ là trò đùa.
Cô ấy vội vã về nhà nói với chồng tôi rằng cô ấy chỉ định trêu đùa thử xem phản ứng của anh ra sao thôi, chứ đó không phải sự thật. Cô ấy lấy kết quả thật ra, trong đó có cả chữ ký của giám đốc trung tâm. Lúc này chồng tôi vừa nhẹ nhõm vừa xấu hổ. Rồi hai anh em họ xin lỗi, năn nỉ mẹ con tôi vào nhà.
Thực lòng, tôi thấy em chồng quá đáng, chuyện tày đình như vậy mà cũng đem ra trêu được. Còn chồng thì sốc nổi, nóng nảy, thiếu suy nghĩ. Nhất thời tôi chưa tha thứ nên cả tuần không nói chuyện với anh em họ. Ấy vậy mà chồng và em chồng lại trách tôi chấp nhặt, nhỏ nhen chẳng bao dung với người nhà, khiến tôi uất nghẹn.
Tôi thấy mình chẳng sai, tôi không quên được những lời nhiếc móc, được ánh nhìn của mọi nguời khi chứng kiến chồng đánh đuổi hai mẹ con tôi. Có lẽ cả đời tôi cũng không quên được trò đùa tai hại của cô em chồng. Giờ tôi phải làm sao, nếu bỏ qua thì dối lòng mình, còn không thì nhà lúc nào cũng căng thẳng, mệt mỏi.