Câu chuyện đăng tải trên diễn đàn Toutiao (MXH của Trung Quốc) gây chú ý khi chia sẻ câu chuyện của bà Quyên:

***

Trong cuộc sống, không phải cha mẹ nào cũng hoàn hảo, yêu thương công bằng. Sự thiên vị đôi khi cũng khó tránh khỏi. Xử lý tốt sẽ giúp gia đình hòa thuận, nhưng nếu không xử lý tốt sẽ dẫn đến mâu thuẫn gia đình. Là con gái, tôi biết bố mẹ thiên vị, nhưng tôi nhìn chung vẫn bằng lòng, không phản đối.

Tôi tên Lưu Mẫn Quyên, năm nay tôi 55 tuổi, đã nghỉ hưu được một thời gian, lương hưu hàng tháng là 3.800 NDT (khoảng 13 triệu đồng). Khi chồng tôi còn sống, chúng tôi luôn muốn sẽ về quê sống và nghỉ hưu ở một thị trấn nhỏ nên chúng tôi mua một ngôi nhà để dưỡng già ở quê.

Sau khi bố tôi đi, mẹ bán căn nhà của mình để giúp anh trai và chị dâu đổi sang căn nhà lớn hơn, anh trai nói căn nhà dưỡng lão của tôi để không cũng là lãng phí, nên để mẹ ở đó dưỡng lão trước.

Tôi không nghĩ đó là chuyện lớn. Bố mẹ tôi chỉ có hai con, là tôi và anh trai. Mẹ tôi sống một mình, tôi về thăm bà cũng thuận tiện. Mẹ tôi đã sống ở đây được 10 năm, con gái tôi đi làm xa. Sau khi nghỉ hưu, tôi thu dọn hành lý và lái xe về quê sinh sống, nghỉ hưu cùng mẹ. 

Tôi 55 tuổi, lương hưu 13 triệu đồng/tháng, mua một căn nhà dưỡng lão ở quê để mẹ đến ở: Vợ chồng anh trai chuyển đến, họ như chủ nhà, xem tôi là ‘khách’- Ảnh 1.

Ảnh minh họa.

Vào đêm đầu tiên khi tôi trở về nhà, mẹ đã đến phòng tôi và nói với tôi: "Quyên à, con muốn ở lại bao lâu?". Tôi nói rằng sau này tôi sẽ luôn sống ở đây. Đây là ngôi nhà hưu trí mà tôi đã mua.

Mẹ tôi nhìn tôi, lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng lấy hết can đảm nói với tôi: “Con à, không phải là mẹ không muốn con sống ở đây, nhưng nếu con định ở đây dưỡng già, chị dâu của con sẽ không vui”.

Điều này khiến tôi rất bối rối. Tôi sống ở ngôi nhà mình mua để nghỉ hưu thì có liên quan gì đến chị dâu? Mẹ tôi thấy tôi không hiểu nên đã nói thật với tôi.

Hóa ra con trai 32 tuổi của anh trai tôi đã hẹn hò với bạn gái được 3 năm và dự định kết hôn vào nửa cuối năm nay nhưng cô ấy không cần sính lễ, chỉ muốn một căn nhà trả góp đứng tên cả hai.

Anh trai và chị dâu tôi muốn chuyển nhượng căn hộ ba phòng ngủ của họ cho con trai và họ sẽ chuyển đến ở với mẹ tôi, bằng cách này, vừa chăm sóc mẹ, vừa nhường nhà cho con trai.

Tôi mỉm cười nói với mẹ: “Vợ chồng con vốn mua căn nhà này để nghỉ hưu. Vì mẹ đã bán nhà để tặng anh trai con một căn nhà lớn hơn nên anh muốn mẹ ở đây với con. Nhưng tại sao giờ con quay về đây lại không được?”.

Mẹ tôi nói: “Quyên à, con ở bên ngoài sống rất tốt, bây giờ con ở một mình, con có nhà ở bên ngoài, căn nhà này con có thể để cho anh trai và chị dâu không? "

Tôi không muốn nghĩ anh, chị tệ như vậy nhưng lời họ nói ngày hôm sau khiến tôi nghĩ rằng họ đã tính toán điều này từ 10 năm trước. Tôi cứ tưởng là do tôi về mà anh chị dâu đến thăm. Không ngờ anh, chị vừa nhìn thấy tôi, đã nói: “Chào mừng khách quý từ xa đến”.

Tôi 55 tuổi, lương hưu 13 triệu đồng/tháng, mua một căn nhà dưỡng lão ở quê để mẹ đến ở: Vợ chồng anh trai chuyển đến, họ như chủ nhà, xem tôi là ‘khách’- Ảnh 2.

Ảnh minh họa.

Anh trai hành động như chủ nhân của ngôi nhà. Anh tôi hỏi tôi dự định sống ở nhà bao lâu, tôi nói sẽ ở lâu dài. Tôi muốn sửa sang lại và ở đây để nghỉ hưu.

Chị dâu tôi liền nói: “Sao có thể được? Sau một thời gian nữa, chị và anh trai em sẽ chuyển đến đây, nhưng sẽ không còn chỗ cho em nữa”.

Mẹ ngồi trên sô pha nhìn cái này cái kia, cúi đầu thở dài, biết rằng bước tiếp theo sẽ là tranh cãi nhau. Tôi cười trước lời của anh chị, hỏi lại: "Nhà này là của ai? Có chỗ cho anh, chị không?"

Chị dâu tôi nói: “Anh, chị không sống ở đây thì làm sao có thể chăm sóc mẹ được?”.

Anh tôi nói: “Em ơi, em đừng cố chấp, em ở lại mấy ngày rồi về nhà đi”. Tôi thực sự không biết làm thế nào anh trai tôi có đủ can đảm để nói chuyện như thế này. Tôi lấy sổ nhà ra và nhờ anh trai và chị dâu xem cho rõ tên ai trên đó.

Đọc xong, anh trai và chị dâu không nói chuyện với tôi nữa mà đi đến ghế sofa hỏi mẹ tôi: “Mẹ ơi, không phải mẹ nói đây là nhà dưỡng lão mà em gái mua cho mẹ sao?”

Tôi không thể chịu đựng được nữa nên nói với anh trai và chị dâu: "Trước đây chính anh, chị nói tôi để căn nhà dưỡng lão của mình cho mẹ ở trước, sau này tôi về ở cùng mẹ. Sao 10 năm rồi, chủ nhân căn nhà lại thay đổi vậy?"

Mẹ tôi bị anh trai và chị dâu chất vấn nên nổi giận với tôi:  Con gái mua nhà hưu trí cho mẹ là không đúng sao?”

Nói rồi, mẹ vừa khóc vừa kể lể rằng con gái của các bạn của mẹ ai cũng mua cho mẹ nhà dưỡng lão.

Khi anh chị nói muốn chuyển nhà cho cháu, trước mặt mọi người, mẹ nói căn nhà này sẽ là nhà dưỡng lão của anh chị. Anh chị cũng tin rằng tôi đã chuyển nhà cho mẹ để thể hiện hiếu thảo.

Chị dâu ngồi khóc to, nói mẹ lừa chị, bây giờ nhà của họ cũng đã chuyển cho cháu, họ già rồi không có nhà để ở. Anh trai đi ra ban công hút thuốc, không còn dáng vẻ của chủ nhà, trông rất buồn. Mẹ cúi đầu không nói, tôi ngồi bàn uống trà, suy nghĩ.

Nếu không xử lý tốt, chắc chắn sẽ gây mâu thuẫn gia đình, thậm chí ảnh hưởng đến hôn nhân của cháu trai.

Tôi nên làm gì đây? Tiếp tục để mẹ ở đây, sau này làm nhà dưỡng lão cho anh chị. Hay tôi tự mình sống ở đây, không màng tình thân?

Trên đời này, điều quý giá nhất chính là tình cảm gia đình, tình cảm ấm áp giữa những người thân, sự thương yêu và giúp đỡ lẫn nhau.

Tôi 55 tuổi, lương hưu 13 triệu đồng/tháng, mua một căn nhà dưỡng lão ở quê để mẹ đến ở: Vợ chồng anh trai chuyển đến, họ như chủ nhà, xem tôi là ‘khách’- Ảnh 3.

Ảnh minh họa.

Tôi bưng tách trà, đi đến chỗ chị dâu vẫn đang khóc nức nở trên mặt đất, đặt tách trà lên bàn cà phê, đỡ chị dậy và yêu cầu chị bình tĩnh trước. Tôi nói với chị vấn đề nào cũng có cách giải quyết. Chị dâu nhìn tôi, nắm tay tôi và xin tôi cho họ căn nhà. Tôi không thể đồng ý, đây là giấc mơ của tôi trong nhiều năm.

Tôi đã sống ở thành phố rất nhiều năm và từ lâu tôi đã mơ ước được trở về quê hương. Tôi thích nhất là không khí ở đây. Mẹ tôi cũng nài nỉ tôi giao việc nhà cho anh trai và chị dâu. Tôi nói có ý tưởng này, không biết anh chị dâu nghĩ sao. Anh tôi ngay lập tức từ ban công bước tới và hỏi tôi đang nghĩ gì?

Tôi nói: Bây giờ có nhiều căn nhà tái định cư đang bán, giá cả cũng không cao, anh chị mua một căn hai phòng là đủ.

Mẹ nói còn 150.000 NDT (khoảng 520 triệu đồng) tiền tiết kiệm, có thể giúp anh, chị mua nhà. Tôi nói có thể hỗ trợ 50.000 NDT (khoảng 175 triệu đồng), còn lại để anh chị lo. Anh chị bàn bạc, đồng ý với ý tưởng của tôi. 

Mẹ cười tươi, anh chị cũng không tức giận nữa, tôi cũng có chỗ để ở dưỡng lão. Hy vọng tương lai của chúng tôi sẽ tốt đẹp hơn...

Theo Toutiao