Tôi 20 tuổi, học năm thứ hai đại học, ngành thiết kế đồ họa. Hiện tôi đang sống với mẹ vì ba mẹ tôi đã ly thân. Kinh tế gia đình tương đối ổn. Mỗi tháng, ba vẫn chu cấp tiền sinh hoạt và học phí cho mẹ con tôi.
Tôi có sở trường vẽ, viết truyện nhưng có nhược điểm là sống trầm lắng, ít giao tiếp, ít mối quan hệ xã hội và không có bạn thân. Trong ngày, tôi thích ở một mình hơn giao du với mọi người. Nếu không có yêu cầu bắt buộc phải ra ngoài, tôi sẽ luôn ở nhà. Dù vậy, khi có các hoạt động tập thể trong trường lớp, tôi vẫn hòa đồng và không có cảm giác lo sợ mỗi khi đứng trước đám đông để thuyết trình, phát biểu. Tôi cũng chịu khó ra ngoài kiếm tiền, tập gym và ăn uống, xem phim dù chỉ đi một mình.
Tôi đã có thu nhập từ lớp 10 nhờ kinh doanh truyện online. Hiện tại, tôi làm phục vụ bán thời gian ở quán trà sữa, bán truyện, tiểu thuyết trực tuyến tự sáng tác và nhận viết lách, làm power point theo yêu cầu. Từ khi vào đại học, tôi cố gắng tự chi tiền quần áo, mỹ phẩm, đồ ăn vặt, còn đóng góp cho mẹ một chút sinh hoạt phí. Hiện tại, thu nhập của tôi vẫn bấp bênh. Có tháng, tôi thu về hơn 10 triệu đồng nhưng có tháng chỉ 5 triệu đồng hoặc thấp hơn.
Tuy nhiên, tôi không mấy lo lắng vì muốn dành nhiều thời gian để học. Vấn đề chính tôi muốn được gỡ rối là tôi cảm thấy tổn thương khi bị mẹ chê bai và so sánh với người khác. Mới đây, dì ruột tôi tâm sự với mẹ, vì tôi ở phòng sát vách nên nghe rõ. Dì khoe con gái lớn của dì, bằng tuổi tôi, mới bỏ học đại học do muốn đi kiếm tiền sớm. Bây giờ, em họ đã kiếm được 7 triệu đồng mỗi tháng bằng việc làm thuê cho nhà hàng Nhật và cặp được bạn trai làm quản lý bên đó. Tôi biết nhà hàng này và cả anh quản lý kia vì tôi từng làm chung với em họ hồi đầu năm và hồi đó, anh ta cũng là người phỏng vấn tôi. Sau đó vì kẹt lịch học, tôi nghỉ làm. Dì tôi còn kể do em họ làm tốt nên được chủ nhà hàng cất nhắc từ vị trí phục vụ lên làm pha chế, thu ngân. Dì khoe em ấy tặng dì và em út chuyến đi Đà Lạt, khoe luôn việc anh quản lý kia hay tới nhà đón em ấy đi chơi tới khuya mới về hoặc tới nhà chơi rồi mua quà tặng dì dượng, năm sau 2 người đó sẽ đi du lịch Hà Nội với nhau. Mẹ tôi nghe nói vậy liền khen em họ khôn khéo, biết tận dụng cơ hội, cho rằng tôi không bằng em ấy.
Không dừng lại ở đó, mẹ còn kể xấu tôi với dì. Mẹ chê tôi khù khờ, nhút nhát, chậm chạp, không cứng cáp, chững chạc bằng em họ hay những bạn bằng tuổi. Mẹ lôi chuyện tôi nhận lương chỉ hai triệu đồng khi làm phục vụ ra để so sánh với lương của em họ, lôi luôn cả việc tôi còn độc thân ra để nói bởi mẹ thấy tuổi tôi ai cũng có người yêu, có người còn lấy chồng có con rồi. Mẹ không biết tôi bán được truyện do tôi giấu kỹ và nói sau này tôi không làm nên tích sự gì, luôn thua kém người khác. Tôi rất hay bị mẹ so sánh với em họ. Mẹ luôn nghĩ em tốt và khen nhưng khi tôi cố gắng để bằng hoặc vượt em, mẹ nói do tôi may mắn chứ không phải nhờ thực lực. Mẹ thường nói tôi chậm, khờ, nhút nhát, đã lớn mà suy nghĩ vô tư như con nít, không biết thứ gì trên đời, không bằng người ta. Vài lần, mẹ thậm chí mắng chửi tôi không có não mỗi lần tôi lỡ làm sai, nói tôi bị tự kỷ và đầu óc không bình thường. Mẹ cũng hay nói sau này tôi dễ bị người khác trù dập, lừa gạt chứ không hơn người. Mẹ ép tôi phải năng động, quan hệ rộng như người ta. Nhưng tôi thật sự rất mệt mỏi và có cảm giác cạn kiệt năng lượng mỗi lần bị ép phải như vậy.
Tôi suy nghĩ rất nhiều về câu chuyện của em họ, cũng rất mừng cho em và dì. Nhưng tôi cũng vô cùng tự ti, buồn tủi khi nghe những lời của mẹ. Chẳng lẽ bây giờ tôi phải bỏ học đại học để trở thành một người quảng giao, khôn khéo như em họ? Tôi mong mọi người cho tôi lời khuyên.