Kể ra chuyện này đúng là chẳng hay ho gì nhưng giấu mãi trong lòng thì tôi ức chế, khó chịu quá. Đặc biệt là sau khi đọc xong bài "Kể từ giây phút tôi bước chân vào khách sạn đó, cuộc sống với tôi là địa ngục trần gian" của bạn Ng.K. Công sở đôi khi lại là chốn nguy hiểm hơn cả xã hội.

Tôi sinh ra trong một gia đình học thức và gia giáo. Bố mẹ tôi đều là giáo viên nên họ cũng muốn tôi nối nghiệp nhà giáo để được an nhàn tấm thân sau này. Nhưng bản tính thích khám phá khiến tôi không đồng ý. Tôi cãi lời bố mẹ và thi vào ngành kinh tế - ngành học tôi yêu thích từ lâu.

Sau khi thi đỗ tôi mới nói với bố mẹ về việc tôi tự giấu hồ sơ và làm hồ sơ khác để thi tuyển. Bố mẹ tôi rất sốc. Mẹ tôi còn khóc và bỏ ăn mấy ngày vì sự bướng bỉnh của tôi. Cuối cùng biết không thể thay đổi được nguyện vọng của tôi nên họ miễn cưỡng đồng ý cho tôi đi học với yêu cầu tôi phải tự lo cho cuộc sống học hành của mình.

công sở

Việc đó khiến tôi chao đảo và bắt đầu sợ hãi khi nghĩ đến cảnh tượng đi làm dù ở bất cứ công ty nào. (Ảnh minh họa)

Vừa học vừa làm đủ nghề khiến tôi mạnh dạn và tự tin hơn những người bạn cùng tuổi. Với vốn kinh nghiệm bươn chải, tôi làm luận văn tốt nghiệp đạt loại giỏi và được một công ty kinh tế mời vào làm việc. Khi nhận giấy mời làm việc, tôi đã vui sướng gọi ngay cho mẹ và bà chỉ nói đúng một câu: “Đừng mừng sớm con ơi, công sở cạm bẫy nhiều lắm, mẹ chỉ sợ con không trụ nổi”. Tôi đã cho là mẹ lo quá nhiều, có việc làm ngay khi tốt nghiệp là mơ ước của bao nhiêu người.

Ngày đầu tiên đi làm, tôi cố gắng ăn mặc và trang điểm thật đẹp. Tôi chọn một cái váy đỏ ngắn để tôn lên màu da trắng của mình. Khi tôi tự tin bước vào công ty, ai cũng phải ngước nhìn theo. Vốn dĩ tôi không chỉ giỏi mà tôi còn sớm nhận thức được vẻ đẹp của mình nên mới mạnh dạn theo đuổi ngành marketing này.

Ngày làm việc diễn ra suôn sẻ. Đồng nghiệp hiền lành, nhiệt tình giúp đỡ tôi. Đến cuối buổi làm thì cô thư ký ra gọi tôi vào phòng giám đốc có chuyện. Tôi cứ nghĩ đơn thuần đây là cuộc gặp với sếp để chào hỏi nên đi ngay. Lúc vào phòng sếp chỉ hỏi tôi vài câu hỏi trao đổi thông thường. Rồi ông mời tôi đi ăn để trao đổi công việc về dự án tuần tới.

Có thể nói suốt cả buổi ăn, sếp vẫn rất giữ kẽ. Ông nói chuyện chừng mực và mời tôi uống vài cốc rượu ngoại. Nhưng khi ra xe ô tô để về nhà thì có việc xảy ra. Việc đó khiến tôi chao đảo và bắt đầu sợ hãi khi nghĩ đến cảnh tượng đi làm dù ở bất cứ công ty nào.

công sở

Tôi bắt taxi về đến phòng trọ mà tim vẫn đập, chân vẫn run và nước mắt vẫn chảy. (Ảnh minh họa)

Trên đường đi, tôi liên tục thắc mắc vì sao sếp không đi thẳng đường thành phố mà cứ chạy vòng vòng bên ngoại thành. Ông chỉ nói muốn có thềm thời gian nói chuyện với tôi. Đến lúc đoạn đường vắng thì ông dừng xe nói cần đi vệ sinh. Lúc này tim tôi đã bắt đầu đập loạn nhịp và tôi cũng bắt đầu nhớ về lời nói của mẹ.

Tầm 5 phút sau thì ông ta vào. Vừa lên xe, ông ta đã đặt tay lên đùi tôi. Tôi ngạc nhiên vô cùng. Tôi giả vờ cười rồi ngồi xê dịch sang bên cạnh, nhưng ông ta cũng lấn theo, tay choàng qua vai tôi và nói khe khẽ bên tai tôi rằng: “Ngoan anh thương, anh thương thì có quà. Em là sinh viên mới ra trường mà, có muốn ở lại công ty không?”.

Tôi sợ hãi đến mức bật khóc. Tôi không cần gì cả, lúc đó tôi chỉ muốn xuống xe ngay tức khắc. Tôi van xin ông ta và chấp nhận nghỉ việc, thậm chí đòi hét lên ông ta mới dừng lại. Ông ta lắc đầu bảo tôi thiếu suy nghĩ, thiển cận sau đó bỏ mặc tôi ở ngoại thành. Tôi bắt taxi về đến phòng trọ mà tim vẫn đập, chân vẫn run và nước mắt vẫn chảy. Tôi không ngờ mọi chuyện lại như thế. Cũng may tôi không sao. Bây giờ nghĩ lại tôi vẫn sợ.