*Bài viết được dựa trên chia sẻ trên tờ Telegraph của Michelle Kelly - một người đã thoát khỏi nạn buôn bán tình dục và hiện đang cộng tác cùng Ủy ban nhân quyền Anh Quốc.

Tôi, phụ nữ, là một người đã thoát khỏi ngành công nghiệp tình dục. Từ những năm đầu 20 thanh xuân chớm nở, tôi đã trở thành một cô "gái làng chơi", rồi cuối cùng thoát khỏi nó khi đã bước sang tuổi 30.

Và cũng chính tôi, là người biết cách để bảo vệ phụ nữ khỏi nanh vuốt của những kẻ đứng sau ngành công nghiệp kinh khủng này.

Tôi đã từng là một cô gái làng chơi và tôi biết cách để bảo vệ phụ nữ khỏi thế giới này - Lời tâm sự từ một nạn nhân của ngành công nghiệp tình dục đang gây bão - Ảnh 1.

Chẳng ai tự nhiên làm "nghề" mại dâm

Chẳng ai ép tôi bán dâm cả, nhưng cái sự "tự nguyện" này cũng không tự nhiên mà có. Nó đến sau một chuỗi những thăng trầm xảy ra với một cô gái chưa đầy 20 tuổi, bao gồm bạo lực tình dục và ma túy. Tôi còn là nạn nhân bị xâm hại tình dục khi còn nhỏ - sự kiện gây tổn thương tâm lý sâu sắc đến tận giờ phút này. 

Mà cũng chẳng phải trùng hợp khi có tỉ lệ lớn trẻ em bị xâm hại bước vào ngành công nghiệp tình dục lúc trưởng thành, phải không?

Những trải nghiệm kinh khủng ấy đã gây ảnh hưởng sâu sắc đến góc nhìn của tôi trước sự việc xung quanh. Chẳng hạn, việc bị bạn trai cũ lạm dụng đến kiệt quệ đối với tôi cũng chẳng khác gì việc bị gã khách làng chơi đòi quỵt tiền, trừ phi tôi phải phục vụ cả bạn của hắn. Việc bị một gã đàn ông đè vật xuống, siết chặt đau đớn đến mức tôi phải hét như điên và đánh động nhân viên khách sạn thì gã mới buông ra, cũng chẳng khác gì chuyện bị người thân trong gia đình cưỡng hiếp khi mới bước sang tuổi dậy thì.

Tôi đã từng là một cô gái làng chơi và tôi biết cách để bảo vệ phụ nữ khỏi thế giới này - Lời tâm sự từ một nạn nhân của ngành công nghiệp tình dục đang gây bão - Ảnh 2.

Trên thực tế mỗi lần "phục vụ" khách, đầu óc tôi đều tự động nghĩ về những trải nghiệm tương tự lúc còn nhỏ như một cách để vượt qua những đớn đau về thể xác. Nhưng khốn thay, số tiền tôi kiếm được chẳng đủ để bản thân quên đi quá khứ bị lạm dụng, cũng như vờ rằng những gì mình đang làm "chỉ là một loại công việc". Tất cả tạo thành mâu thuẫn, còn mâu thuẫn thì khiến sức khỏe và tinh thần của tôi trở nên thật khổ sở. Lại một thống kê chẳng phải trùng hợp, đó là tỉ lệ mắc PTSD của gái bán dâm cũng phải ngang ngửa các cựu chiến binh trở về từ chiến trường.

*PTSD: Rối loạn căng thẳng sau chấn thương, là tình trạng tâm thần không ổn định bao gồm khủng hoảng, hồi hộp, trầm cảm do chấn động lớn xảy ra trong quá khứ gây ra.

"Sự đồng thuận" - trò đánh lận con đen và sự chồng chéo về định nghĩa

Tôi làm việc ở khu vực được đánh giá là "cao cấp", nhẹ nhàng và ít rủi ro. Ban đầu tôi cho đó là may mắn, nhưng những gì được trải nghiệm sau đó đã khiến giả định trên sụp đổ ngay lập tức.

Làm ở khu cao cấp nên "giá" của tôi lúc đó cũng không rẻ, lên tới cả nghìn bảng Anh cho mỗi đêm "vui vẻ". Nhưng người phụ nữ làm cùng với tôi lại là nạn nhân của những kẻ buôn người ngay từ khi còn là trẻ vị thành niên. Cô ấy bị bóc lột tàn tệ mỗi ngày, bị lạm dụng một cách khủng khiếp và phải chịu những trải nghiệm hết sức kinh khủng mà không ai tưởng tượng nổi.

Tôi đã từng là một cô gái làng chơi và tôi biết cách để bảo vệ phụ nữ khỏi thế giới này - Lời tâm sự từ một nạn nhân của ngành công nghiệp tình dục đang gây bão - Ảnh 4.

Suốt 10 năm, tôi chưa gặp bất kỳ ai trong "ngành" mà thực sự muốn ở đó. Dù ẩn dưới vỏ bọc "tiền trao cháo múc", nhưng điều này không thể che giấu bản chất của vấn đề, đó là sự đồng thuận không được mua bằng tiền!

Với kinh nghiệm của tôi, những kẻ mua dâm, chủ nhà chứa và lũ ma cô, tất cả đều ý thức được câu chuyện này. Thậm chí có lần, tôi nghe lỏm được cuộc trò chuyện giữa lũ ma cô và những tay chuyên chụp ảnh khỏa thân. Họ bàn tán về "loại phụ nữ" có khả năng dính đến ngành nghề này, và tất cả đều cho rằng phụ nữ trẻ mới mất đi sự trợ giúp từ hệ thống an sinh xã hội là những người dễ bị thao túng nhất. 

Đồng thuận? Tất cả chỉ là sự nguỵ biện cho cái gọi là "công nghiệp tình dục" mà thôi!

Ai cũng biết rằng một đứa trẻ vị thành niên sẽ không thể đưa ra sự đồng thuận trong bất kỳ hợp đồng nào một cách hợp pháp. Nhưng chuyện này có ý nghĩa gì, khi tôi đã từng chứng kiến họ công khai bàn luận cách để làm giả thẻ căn cước cho một cô bé chưa đủ tuổi trưởng thành? Mà kể cũng lạ, chẳng lẽ họ tin rằng sẽ có người yêu cầu một phụ nữ trẻ trình thẻ căn cước, trước khi trả tiền cho cô ấy rồi "vào việc" ư?

Sự thật là ngành công nghiệp tình dục "hợp pháp" đang tồn tại song song cùng những tay buôn người. Chúng diễn ra công khai như một lẽ hiển nhiên, chỉ là tôi và tất cả "đồng nghiệp" không bao giờ được hỏi về nó.

Tôi đã từng là một cô gái làng chơi và tôi biết cách để bảo vệ phụ nữ khỏi thế giới này - Lời tâm sự từ một nạn nhân của ngành công nghiệp tình dục đang gây bão - Ảnh 5.

Một cách tréo ngoe, bản thân sự tồn tại của ngành công nghiệp này cũng đầy mâu thuẫn với khái niệm "đồng thuận". Làm sao chúng tôi có thể "đồng thuận" cho mình bị lạm dụng? Chúng tôi chỉ có thể đồng ý giữ kín chuyện, hoặc giả vờ như đang tận hưởng nó. Điều này chẳng khác gì phản ứng "yên lặng" và "hợp tác" mà những nạn nhân bị lạm dụng phải làm để tồn tại. Tôi cũng vậy, sống qua ngày với những phản ứng đó.

Cách duy nhất để giải quyết chính là phương pháp mà các nước Bắc Âu đang áp dụng. Đó là biến tất cả những hành động mua dâm là phạm pháp, nhưng miễn trừ cho những phụ nữ đang phải phục vụ trong ngành. Theo tôi, đây chính là cách duy nhất để vạch trần sự giả tạo của ngành công nghiệp này mà thôi.

Những người đang phải chịu đựng khái niệm "sự đồng thuận có thể mang ra trao đổi" không nên bị phạt, mà cần sự hỗ trợ để tồn tại, để phục hồi và vươn lên. Còn những tên ma cô dắt gái thì không.

Tham khảo: The Telegraph