Tôi làm dâu trong gia đình doanh nhân. Nhờ công việc làm ăn của bố mẹ chồng thuận lợi, chồng tôi cũng được hưởng lây. Trước đây, chồng tôi từng du học châu Âu rồi tiếp quản công ty của gia đình. Tôi vẫn làm nhân viên tư vấn pháp luật tại văn phòng luật sư.
Không ít lần chồng khuyên tôi về làm tại công ty của bố mẹ chồng. Công việc của tôi trợ giúp đắc lực cho sự phát triển của công ty. Tuy nhiên, tính cách của tôi trước giờ luôn rạch ròi giữa tình cảm và công việc. Vậy nên, tôi từ chối làm việc với những người thân.
Vì bố mẹ chồng tôi làm ăn nên rất kiêng kị cẩn thận. Mẹ chồng không mê tín thái quá nhưng bà luôn chăm chỉ đến chùa vào ngày đầu tháng và rằm.
Mẹ chồng không mê tín thái quá nhưng bà luôn chăm chỉ đến chùa vào ngày đầu tháng và rằm. (Ảnh minh họa)
Dịp nghỉ lễ giỗ Tổ Hùng Vương này, mẹ chồng tôi định đến đất Tổ nhưng đường xá xa xôi, thời gian eo hẹp, công ty lại lắm việc nên bà đành từ bỏ. Tuy nhiên, mẹ chồng muốn cả gia đình cùng nhau đi chùa gần nhà. Vì là ngày nghỉ nên tôi không có cớ từ chối.
Ngôi chùa nằm trên một ngọn núi cao đến vài trăm mét. Vì tôi làm văn phòng, ít vận động nên có phần lo ngại. Để chuẩn bị cho hôm đó, tôi đã cất công mua đôi giày thể thao đắt tiền để dễ leo cao.
Tuy nhiên, sức tôi không bền nên leo được ba mươi phút đầu đã thở không ra hơi. Mẹ chồng tôi nhăn mặt, chê tôi sức khỏe kém. Tôi cố leo theo mọi người dù đôi chân đã rã rời. Thấy tôi mệt mỏi, chốc lát lại ngồi ôm đầu gối, chồng tôi liền cõng tôi. Tôi không muốn phiền anh nhưng chẳng còn sức để leo tiếp, để chồng giúp mình một đoạn đường.
Chồng chỉ biết động viên rằng đợi mẹ anh nguôi giận, anh sẽ nói đỡ cho tôi. (Ảnh minh họa)
Lên đến chùa trên đỉnh núi, tôi đã đỡ mệt hẳn. Chồng tôi ngồi bệt xuống bậc cầu thang, lau mồ hôi nhễ nhại trên trán. Tôi hiểu ý, chạy đi mua vài chai nước lạnh. Nào ngờ, lúc quay lại, tôi đã thấy mẹ chồng đứng đó với nét mặt sa sầm.
Mẹ nói nhỏ nhẹ nhưng đủ để tôi thấy xấu hổ vô cùng. Tôi là kẻ ích kỷ, không lượng được sức mình, để người khác phải khổ theo. Gái đã có chồng chứ không phải đứa trẻ lên ba mà khiến người khác vất vả đến vậy. Nếu tôi không thích có thể tự đi về, bà ấy không muốn tôi gây thêm rắc rối.
Chồng tôi giải thích hộ vợ, nhưng mẹ anh ấy vẫn không thay đổi sắc mặt. Tôi đành nín nhịn cho mẹ chồng mắng xong rồi lẽo đẽo theo sau. Tối hôm ấy, mẹ chồng mang thuốc giảm đau xuống phòng ngủ cho chồng tôi mà không nói gì đến tôi.
Tôi cất tiếng chào nhưng bà vẫn lặng thinh. Chồng chỉ biết động viên rằng đợi mẹ anh nguôi giận, anh sẽ nói đỡ cho tôi. Cá nhân tôi thấy mọi việc không hề to tát đến mức ấy. Nhưng mẹ chồng tôi dường như muốn làm to chuyện. Tôi nên làm gì để dập tắt chuyện này sớm đây hay cứ mặc kệ mẹ chồng?
Nếu bạn có tâm sự thầm kín muốn được chia sẻ, vui lòng gửi bài viết về địa chỉ: [email protected]. Thư của bạn sẽ được phản hồi trong 24 giờ.