Tôi viết những dòng tâm sự này như một lời sám hối tới vợ. Tôi biết mọi người sẽ chê trách tôi, thậm chí chửi bới tôi đã phản bội vợ. Nhưng lỗi này cũng không hoàn toàn tại tôi.
Năm tôi 27 tuổi, tôi lấy vợ sau 1 năm tìm hiểu. Nhưng cưới về rồi tôi mới biết cô ấy mắc bệnh tim bẩm sinh. Bệnh của cô ấy không nặng lắm, vẫn có thể sinh hoạt và làm việc bình thường, miễn sao không bị xúc động mạnh và làm việc quá nặng.
Vì yêu cô ấy nên tôi không trách cô ấy giấu giếm việc mình bị bệnh, ngược lại, tôi rất tận tình chăm sóc vợ. Vì vợ tôi không hoạt động thể lực mạnh được, nên chuyện chăn gối của chúng tôi rất nhẹ nhàng, lãng mạn. Cũng chính vì thế nên chuyện vợ chồng của chúng tôi ngày càng trở nên nhạt nhẽo vào nhàm chán. Tôi thường phải lên mạng xem phim để tăng thêm cảm hứng rồi mới “gần gũi” vợ.
Được vài tháng thì sự mới lạ này cũng dần cũ đi. Đặc biệt là đám bạn tôi khi ngồi nhậu với nhau “chém gió” tơi bời về khoản đó. Ai cũng khoe khoang vợ chiều, vợ chịu chơi. Mấy cậu chưa vợ thì cũng tự hào về chiến tích với nhiều cô. Có mỗi mình tôi chẳng có gì để kể và khi bị “điểm danh” thì chỉ cười ruồi.
Không phải tôi là đứa dễ bị bạn bè tác động, nhưng tôi là người có nhu cầu cao. Từ trong chính bản thân tôi cảm thấy nếu lấy một người vợ, người đó không thể thỏa mãn nhu cầu của mình được thì tình cảm gia đình rất dễ lung lay. Thực sự tôi thèm cái cảm giác được dâng trào, được mãnh liệt.
Vợ tôi cũng biết chuyện, cô ấy hỏi tôi có chán cô ấy không? Tôi vẫn an ủi vợ rằng tôi không sao, nhưng bản thân tôi có bao nhiêu chán ngán, tôi hiểu rất rõ.
Trong một lần nhậu xong, tôi tạm biệt đám bạn định đi về. Nhưng mấy cậu bạn liền khoác tay tôi đi tiếp tăng 2. Tại đây tôi đã quen được một em sinh viên năm cuối. Em làm phục vụ ở đây. Chỉ một tiếng đồng hồ ngồi tâm sự với nhau, em đã gật đầu đi với tôi. Tôi đã phản bội vợ và chúng tôi thuê một nhà nghỉ gần đó rồi qua đêm với nhau.
Trở về nhà, nhìn vợ cả đêm không ngủ chờ đợi, tôi cũng cảm thấy thật tội lỗi. Nhưng bản năng lại xui khiến tôi mong muốn gặp lại cô gái kia. Tôi nói dối vợ rằng tôi say quá nên ngủ tại nhà cậu bạn. Sau đó tôi đi thay quần áo và đi làm.
Những ngày sau đó, tôi lại hẹn gặp cô sinh viên ấy. Vợ tôi không hề nghi ngờ gì tôi. Thật lòng thì tôi vẫn còn tình cảm dành cho vợ nên tôi không hề có ý định ly hôn. Tôi biết việc mình đang làm là sai trái, nhưng khi cô gái đó gọi điện, tôi chưa bao giờ từ chối.
Chúng tôi lén lút qua lại với nhau đến nay đã được hơn 3 tháng. Hàng tháng, tôi chu cấp cho cô sinh viên đó một khoản nhỏ. Tôi biết là ngoài tôi, có lẽ cô gái đó còn có vài người khách khác. Nhưng tôi không có tình cảm nên chỉ hành động theo cảm xúc mà thôi vì thế mà tôi không ghen tuông.
Một mặt tôi không muốn phản bội vợ nữa, một mặt tôi lại không chịu được cảnh như thế này (Ảnh minh họa)
Mấy hôm trước, vợ tôi thủ thỉ với tôi là muốn mang bầu, muốn cho tôi một đứa con. Cô ấy nói rằng đã đi khám và bác sĩ nói nếu cẩn thận theo dõi chặt chẽ thì vẫn có thể sinh con. Biết nỗi lòng của vợ, tôi rất cảm động, trong lòng bỗng chốc dâng trào tội lỗi. Tôi tự hứa với bản thân sẽ chấm dứt với cô gái kia và ở bên vợ.
Thế nhưng, một mặt tôi không muốn phản bội vợ nữa, một mặt tôi lại không chịu được cảnh như thế này. Tôi thật không biết phải làm như thế nào bây giờ?