Năm nay tôi 23 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học. Nhưng vì trái ý bố mẹ tôi đã chấp nhận ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng để đi theo “tiếng sét ái tình”.
Tôi và anh đăng ký kết hôn, trở thành vợ chồng hợp pháp dù không hề tổ chức đám cưới, không được gia đình hai bên thừa nhận. Cha mẹ tôi phản đối anh vì cho rằng anh lông bông, bất tài, sợ tôi lấy anh sẽ khổ. Còn cha mẹ anh thì biết gia đình tôi phản đối chê bai anh nên cũng không muốn chấp nhận tôi.
Tôi biết anh có rất nhiều tính xấu. Điều duy nhất tôi tin tưởng ở anh là cái cách anh thể hiện anh yêu tôi hết lòng. Hồi đó tôi cứ ngây thơ nghĩ rằng tình yêu chân thành của tôi có thể cảm hóa được anh.
Chồng tôi làm bảo vệ cho một quán bi-a, thu nhập của anh rất bấp bênh. Nên tôi phải toan tính từng đồng để lo cho cuộc sống chung của hai người. Cuộc sống yên ổn chưa được bao lâu thì “tai họa” lại ập xuống do chồng tôi nợ nần cờ bạc.
Chiều hôm ấy khi tôi vừa đi làm về thì một nhóm thanh niên mặt mày bặm trợn, bộ dáng chủ nợ ở đâu kéo đến nhà trọ, đập phá đồ đạc và bắt anh phải trả nợ. Anh sợ hãi quỳ xuống hứa sẽ trả nợ trong vòng một tuần. Sau đó anh thú nhận với tôi rằng chỉ cá độ bóng đá vài trận cho vui, ai ngờ lún sâu và mang nợ đến vài trăm triệu.
Nhưng nợ cũ chưa qua, nợ mới lại tới. (Ảnh minh họa)
Thương chồng, tôi muối mặt quay về nhà mượn tiền bố mẹ đẻ và các anh chị để trả nợ nhưng cũng không đủ. Chủ nợ nhận được 2/3 số tiền nên tạm thời để cho chúng tôi yên thân. Nhưng nợ cũ chưa qua, nợ mới lại tới. Anh lấy lí do vì nôn nóng trả tiền cho xong nên tiếp tục sa vào bài bạc.
Ám ảnh bị chủ nợ đến nhà đòi nợ, đập phá, đe dọa khiến cuộc sống của chúng tôi rối bời. Chúng tôi trốn nợ bằng cách thay đổi chỗ ở liên tục nhưng chủ nợ vẫn tìm ra. Rồi qua một người bạn, anh quyết định vào miền Nam làm ăn vài tháng, cũng là để tạm lánh đi một thời gian. Anh nói tôi hãy về nhà với bố mẹ đẻ, vợ chồng tạm xa nhau rồi đến khi nào anh kiếm đủ tiền trả nợ sẽ về đón tôi.
Hôm tiễn anh vào Nam, bạn anh đã lái xe đưa vợ chồng tôi ra sân bay. Khi máy bay cất cánh cũng là lúc tâm trạng tôi nặng nề vô cùng. Trên đường về, anh bạn chồng tôi mời tôi vào quán café, anh ta bảo có cách giúp vợ chồng tôi. Khi vào quán, anh ta gọi bia ra mời tôi, nói rằng uống bia mới bàn được việc. Tửu lượng của tôi kém, nhưng vì nghĩ anh ta là bạn chồng, lại được chồng tôi tin tưởng, nên tôi cũng tin anh ta.
Nào ngờ, vừa uống xong 1 chai bia thì tôi đã cảm thấy ngất ngưởng. Sáng hôm sau tỉnh lại, tôi bàng hoàng khi thấy mình ở trong khách sạn, bên cạnh là bạn chồng tôi. Anh ta xin lỗi tôi, nói vì say nên không làm chủ được bản thân. Anh ta hứa sẽ giữ kín bí mật này. Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ và nhục nhã, tự trách mình đã thất tiết với chồng.
Cái đêm nhơ nhớp mà tôi bị bạn của chồng lừa, chính là một màn kịch được dàn dựng từ trước. (Ảnh minh họa)
Một thời gian dài tôi đã sống trong đau khổ, dằn vặt, tâm trạng hết sức tồi tệ. Tôi nguyền rủa gã đàn ông kia đã lợi dụng lúc tôi không tỉnh táo rồi biến tôi trở thành kẻ đồng lõa. Sau lần đó gã có liên lạc với tôi nhưng tôi chỉ im lặng. Còn chồng tôi rất ít khi liên lạc với tôi. Mỗi lần anh gọi cho tôi đều là dùng sim rác. Anh nói sợ bị chủ nợ truy ra, nên có gì anh sẽ chủ động gọi cho tôi. Nhiều lúc tôi muốn được nghe tiếng chồng mà không biết phải gọi cho anh thế nào.
Cho đến sáng thứ hai vừa rồi, tôi biết được một bí mật động trời. Cái đêm nhơ nhớp mà tôi bị bạn của chồng lừa, chính là một màn kịch được dàn dựng từ trước, “đạo diễn” lại chính là chồng tôi.
Người đàn ông đó chẳng phải là bạn bè gì của anh, mà chính là chủ nợ. Anh đã gán nợ tôi cho “ông anh” kia, chuyện này do chính gã thú nhận với tôi. Gã nói vì thương tôi và không muốn tôi phải chịu dằn vặt vì một người chồng không xứng đáng.
Tôi choáng váng và cảm thấy ghê sợ tất cả. Tôi chờ đến khi chồng gọi điện về, tôi hỏi anh thì anh phủ nhận. Giờ đây tôi như một người mù giữa ngã ba đường và không biết nên tin chồng hay tin những gì người kia nói. Mọi người có thể cho tôi lời khuyên lúc này được không?