Đã 4 năm kết hôn, tôi luôn sống trong cảnh hụt hẫng. Tôi năm nay 35 tuổi, chồng 40 tuổi. Chúng tôi quen và yêu nhau khá nhanh, khi đã lớn tuổi. Tôi cứ nghĩ người đẹp trai, phong độ như anh phải hừng hực ham muốn phòng the. Khi yêu chúng tôi cũng đã gần gũi, và anh khiến tôi đầy hưng phấn.
Nhưng kỳ lạ là chỉ sau đêm tân hôn đáng nhớ, anh chẳng có nhu cầu gì đối với chuyện ấy nữa. Là đàn bà, tôi vẫn có sở thích chăn gối. Tôi khát khao vòng tay ôm ấp, tình cảm và đụng chạm của chồng. Nhưng anh luôn mệt mỏi với công việc, ngủ luôn trong phòng đọc sách hoặc say mê với các đề tài nghiên cứu khoa học.
Tôi luôn khát khao chuyện ấy nhưng chồng lại né tránh. (Ảnh minh họa)
Chồng tôi là tiến sĩ y khoa. Thu nhập của anh rất cao. Tôi không thiếu thứ gì về vật chất. Giờ đây, sau 4 năm kết hôn. Tôi đã có một cậu con trai đáng yêu. Nhưng thú thật, tôi chưa bao giờ thấy mình hạnh phúc. Hàng tháng, may ra chồng tôi mới chủ động gần gũi được một lần. Có khi còn 2 tháng. Tôi có ăn mặc sexy, gợi ý, anh cũng bơ đi không có phản ứng.
Tôi đoán chồng yếu sinh lý nhưng không nói ra. Có thể khi yêu anh đã dùng thuốc hỗ trợ còn cưới rồi là bỏ mặc. Tôi ngấm ngầm mua thuốc bổ cho anh uống. Anh cũng không chịu, thường xuyên bỏ thuốc linh tinh. Tôi mang theo tâm trạng ức chế sống một cuộc hôn nhân trong chán ngoài thèm. Cũng không dám vượt qua giới hạn của một người đàn bà đoan chính.
Cho đến lần đi công tác cùng sếp. Lỡ chuyến bay, chúng tôi phải quay lại khách sạn trong một đêm mưa bão. Ngồi uống chút rượu vang, ăn tối muộn cùng sếp. Tôi thấy ánh mắt anh ấy nhìn tôi rất lạ.
Đêm mưa lạnh, anh ấy đưa bàn tay nóng ấm nắm lấy tay tôi. Thú nhận đã thầm yêu tôi từ lâu nhưng không dám tiến đến vì trước đây anh ấy vẫn còn đang giai đoạn ly thân. Chính vì vậy mà đành nhìn tôi kết hôn với người khác.
Anh ấy bảo nhìn tôi không hạnh phúc. Nhiều lần khi mọi người khen ngợi, anh ấy tôi lén thở dài. Đúng là sếp đặc biệt chú ý đến tôi mới có thể phát hiện được điều ấy.
Tôi không cưỡng nổi sức hấp dẫn của người đàn ông ấy. (Ảnh minh họa)
Đêm ấy tôi đã vội vã trở về phòng sau khi anh ấy kéo tay và hôn tôi. Tôi cảm thấy mình thèm muốn nhiều thứ hơn thế. Nhưng danh dự, gánh nặng của cuộc hôn nhân đã khiến tôi đẩy người đàn ông ấy ra và vội vã bước đi. Cả đêm tôi trằn trọc không ngủ được trong phòng khách sạn. Khi trở về chung chuyến bay, tôi ngượng ngập vô cùng khi sếp nhìn tôi đầy tình ý.
Ngày hôm sau, trở về bên người chồng khô khan, nhạt nhẽo. Tôi không hiểu thứ cảm giác mình có là gì nữa. Mong chờ hay sợ hãi? Tôi muốn được bung lên một lần, sống vì thứ cảm xúc của chính mình.
Tôi muốn ly hôn, thử yêu đương và làm lại từ đầu. Nhưng tôi sợ chồng con khinh thường.
Tôi muốn sống với một người đàn ông ấm áp như thế. Nhưng lại sợ điều tiếng.
Cứ như vậy, cả tháng nay sếp nhắn tin, cố tình đụng chạm mời gọi. Nhưng tôi luôn tìm cách né tránh. Tôi không thể quên được đêm hôm đó. Nó ám ảnh khiến tôi phát điên. Tôi bối rối quá!