Không cần Khải nói anh đi đâu, Hiên cũng biết. Chứng kiến chồng bất chấp đêm tối ra khỏi nhà sau cú điện thoại của người phụ nữ ấy, Hiên chỉ muốn được gầm gào lên cho thỏa nỗi tủi của một người vợ. Cô muốn chạy ra chặn cửa lại không cho anh đi, muốn hét vào mặt anh: “Giờ cô ấy hay em và cái gia đình này quan trọng hơn mà anh làm như thế?”. Nhưng Hiên đã không làm được, cô nằm trên giường, quay vào phía bờ tường, kéo chiếc chăn trùm qua mặt và… khóc.
Người điện thoại là Hằng – mối tình đầu khó quên của Khải. Một cuộc tình đẹp tới mức chỉ còn chờ ngày lành tháng tốt là tiến tới hôn nhân nhưng chỉ vì chút hiểu lầm mà rời xa. Ngày ấy, chính Khải đã là người không tin vào người yêu mình nên sau sự chia tay của anh, Hằng trả thù đời bằng cách cưới vội một gã đi xuất khẩu lao động về khi hắn ta đặt vấn đề. Khi Khải hiểu mọi chuyện cũng là lúc Hằng cay đắng nhận ra mình đã lấy phải một người chồng vũ phu.
Lần đó, Khải không giấu giếm Hiên mà về xin phép vợ cho anh được lo liệu mọi chuyện giúp Hằng. Hẳn nếu là người đàn bà khác có lẽ không thể nào bình thường khi biết chồng gặp lại người yêu cũ nhưng trong hoàn cảnh éo le như vậy, trái tim của một người phụ nữ nhân hậu như Hiên không có chỗ cho sự ghen tuông ích kỉ. Cô cùng chồng vào bệnh viện thăm nuôi Hằng và nộp toàn bộ viện phí. Ngày Hằng ra viện, Hằng vẫn quyết định quay trở về với ngôi nhà địa ngục của mình bởi lẽ ở đó còn có hai đứa con. Hiên những tưởng mọi ân tình giữa chồng và người yêu cũ như thế đã tạm dừng. Nhưng mọi chuyện xảy ra phía sau lần gặp gỡ đó thực sự đẩy Hiên vào một bi kịch của nỗi tủi hờn và hậm hực.
Tối hôm đó Khải không thấy Hiên về nhà. Điện thoại hỏi, Hiên trả lời: “Em ở bên nhà mẹ vài hôm. Em nghĩ anh cũng cần có một chút thời gian để nghĩ về mọi chuyện”. Hiên cúp máy nhanh tới mức ở đầu dây bên này Khải cảm thấy hụt hẫng vô cùng. Khải nhận ra thời gian qua anh đã mặc nhiên cho rằng sự bao dung, vị tha, cao thượng của vợ là không giới hạn. Khải đã làm tổn thương Hiên quá nhiều bởi lòng tôt mà anh dành cho Hằng.
Một đêm dài thức trắng, sáng hôm sau, Khải ghé thăm Hằng ở chỗ cô điều trị. Anh khuyên cô nên tự giải thoát cho mình khỏi người chồng độc ác đó, bởi lẽ chỉ chính cô mới cứu được mình. Khải nắm chặt tay Hằng động viên: “Hãy tự giải thoát cho mình em ạ. Anh và tất cả mọi người không thể nào giúp em nếu chính bản thân em tự đày đọa mình bằng cách hi vọng hắn thay đổi”. Như hiểu ra nỗi khổ tâm của Khải bấy lâu, Hằng cúi gằm mặt, nước mắt lăn dài: “Cảm ơn anh về tất cả những gì anh đã làm cho em thời gian qua. Cho em gửi lời xin lỗi tới chị Hiên nữa anh nhé”. Khải ra về trong lòng thấy dường như mình đã trả được một món nợ tình đời. Giờ là lúc anh cần làm điều gì đó để cảm ơn người vợ yêu dấu của mình.
Trên đường ghé qua nhà bố mẹ, Khải mua một bó hoa ly và tờ thiếp nhỏ. Anh ghi vài dòng thân thương: “Xin lỗi em vì thời gian qua anh đã làm em tổn thương. Hãy bỏ qua cho anh em nhé và hãy coi như anh vừa trả được món nợ tình cảm để anh thấy mình nhẹ nhõm hơn, không còn áy náy điều gì nữa, để anh có thể sống và yêu em nhiều hơn”.
Nhận bó hoa từ tay chồng, đọc những lời nhắn nhủ, Hiên khẽ gục đầu vào vai chồng. Cô thì thầm vào tai anh: “Lát đi qua chợ, anh dừng lại cho em chút đồ nhé. Em muốn tư tay nấu cho anh vài món. Để chuộc lỗi anh phải ăn hết đấy nhé”. Khải nhìn nhanh không thấy bố mẹ đâu, anh lém lỉnh hôn chụt vào má vợ: “Anh rõ rồi thưa vợ”.