Tôi 37 tuổi, đang làm ở một công ty tư nhân với mức lương và đãi ngộ khá tốt. Chồng tôi là công chức nhà nước, mức lương chỉ tạm ổn, đủ mua bỉm sữa, đóng tiền học cho con và chi tiêu cá nhân. Còn các khoản tiền lớn như mua đất, xây nhà, mua sắm vật dụng trong nhà, biếu nội ngoại 2 bên đều do tiền của tôi. Dù kiếm được nhiều tiền nhưng tôi chưa bao giờ lên mặt, kênh kiệu với chồng hay nhà chồng. Thậm chí, tôi còn thường xuyên hỗ trợ bố mẹ chồng tiền nuôi các cháu chồng, mỗi tháng là 5 triệu đồng.

Anh chồng và chị dâu ly hôn 6 năm nay. Anh chồng tôi thích nhậu nhẹt, chơi bời với bạn bè mà không quan tâm đến vợ con. Anh ấy còn gây nợ nần, ảnh hưởng đến công việc của vợ, chị dâu chịu không nổi nên ly hôn. Chị ấy nhận nuôi con gái lớn, anh chồng nuôi con trai nhỏ. Bị vợ bỏ mà anh ấy vẫn không chịu tu tâm dưỡng tính, không lo làm ăn mà tiếp tục ăn chơi, phá tiền. Thương cháu còn nhỏ mà bố không quan tâm, tôi thường chở cháu về nhà mình chơi. Vào năm học, tôi lại mua quần áo mới, đóng tiền học cho cháu. Mỗi tháng, tôi còn mua cho cháu 2 thùng sữa và đồ ăn ngon. Ỷ lại vào tôi và bố mẹ nên anh chồng cứ bỏ bê con trai. Chồng tôi nhắc nhở mấy lần mà anh trai không thay đổi, còn mắng chồng tôi là sợ vợ.

Mà bố mẹ chồng cũng cho rằng vợ chồng tôi có tiền thì lo cho cháu cũng là chuyện nên làm. Tháng nào tôi đưa tiền chậm là ông bà nhắc nhở ngay. Cúng kính trong nhà, ông bà cũng gọi chồng tôi gửi tiền về. Đau bệnh cũng là chúng tôi lo từ tiền viện phí, thuốc men đến tiền ăn uống tẩm bổ. Anh chồng không phải lo gì cả, mà còn hay cạnh khóe tôi là giàu có nên tự cao, coi thường người khác.

Tháng trước, anh chồng tôi bị tai nạn giao thông do nhậu xỉn, tự đâm vào dải phân cách. Cũng may vụ tai nạn không ảnh hưởng đến người khác nhưng bản thân anh ấy thì bị khá nặng. Lúc nhận được điện thoại, chồng tôi đến bệnh viện trước, đóng tiền phẫu thuật cho anh chồng. Tôi đến sau, biết được anh ấy cần phải chuyển tuyến thì nhanh chóng làm thủ tục và tiếp tục đóng tiền chuyển viện.

Trong cuộc họp gia đình, tôi đặt 100 triệu cùng cuốn sổ đen lên bàn và tuyên bố từ mặt anh chồng đang cụt hết 2 chân - Ảnh 1.

Ảnh minh họa.

Sau nửa tháng anh chồng điều trị, vợ chồng tôi tốn hơn 100 triệu đồng, chồng tôi cũng phải nghỉ làm để chăm sóc anh trai. Giờ anh ấy xuất viện, bố mẹ chồng còn bảo vợ chồng tôi thu xếp công việc, về chăm sóc anh chồng vì anh ấy đã bị cụt 2 chân, đi lại không được. Bố chồng còn bảo chồng tôi đem tiền về mua xe lăn cho anh trai. Cứ như nhiệm vụ chăm sóc anh ấy là của vợ chồng tôi; trong khi lúc khỏe mạnh, anh ấy chỉ lo ăn chơi phá phách, chẳng để dành được một đồng nào.

Tối qua, trong cuộc họp gia đình để bàn bạc chuyện mua xe lăn, tôi đặt 100 triệu lên bàn, tuyên bố không nhận chăm sóc anh chồng nữa khiến cả nhà sửng sốt; đây là số tiền cuối cùng tôi bỏ ra để lo cho anh ấy. Tôi cũng đưa ra cuốn sổ đen, ghi chép những khoản nợ mà anh chồng mượn mình, rồi tiền lo cho cháu hàng tháng, tiền viện phí, chi tiêu trong lúc nuôi anh ấy nằm viện... Tôi nói: "Con còn gia đình, còn con cái, không thể "đội đá trên đầu" mãi được. Giờ anh chồng đã tàn phế thì cũng không thể ép vợ chồng con nuôi anh ấy cả đời".

Bố chồng tức tối, ông chửi tôi gay gắt, cho rằng tôi hẹp hòi, toan tính, xấu bụng... Nhưng nếu đặt vào trường hợp của tôi, liệu ai mà không tức, không khó chịu. Giờ từ mặt anh chồng cũng không được mà tiếp tục bỏ tiền ra chăm sóc cũng không xong. Tôi nên làm sao đây?