Cuộc hôn nhân của tôi không hề hạnh phúc. Chồng tôi khi yêu tử tế bao nhiêu thì khi cưới đổ đốn bấy nhiêu. Cách anh ăn nói với vợ cũng khó chấp nhận được.
Vợ chồng sống chung làm sao tránh được những va chạm, mâu thuẫn nhỏ. Chồng tôi nóng tính, hay ghen cộng với bản tính lười biếng, ham chơi nên đẩy tôi vào thế bị động. Tôi không dám phản ứng gì mỗi khi anh nóng lên vì sợ mình bị đánh đòn. Quan trọng hơn, tôi sống cùng bố mẹ chồng nhưng mẹ chồng tôi chẳng những không bênh vực tôi mà còn cổ xúy cho chồng tôi.
Khi tôi mang bầu 3 tháng, tôi nói chồng đưa tôi đi khám thai. Anh gật đầu. Nhưng tôi đợi mãi đến 5 giờ chiều vẫn chẳng thấy anh đâu. Tôi gọi điện thì anh lè nhè hẹn lát nữa về đưa tôi đi. Cứ thế, tôi chờ tới 9 giờ đêm trong nước mắt vì tủi thân. Chồng tôi về, thấy tôi khóc thì mắng mỏ. Mẹ chồng tôi còn nói xúc xiểm: “Chồng nhậu mà nó khóc như thể cha chết mẹ mất”. Lần đó tôi phải cố kiềm chế để không làm ảnh hưởng đến con trong bụng.
Tôi hay bị chồng tát chỉ vì những chuyện nhỏ. (Ảnh minh họa)
Rồi tôi sinh con, chồng tôi vẫn mải mê nhậu nhẹt. Có những đêm anh về nhà khi gà đã gáy sáng. Vừa bước chân vào cổng, anh đã ói mửa khắp nơi. Tôi vừa lo cho con vừa lau dọn vì mẹ chồng tôi nói: “Chồng mày, mày phải lo chứ còn ai lo nữa”.
Có đêm, bạn anh phải chở anh về vì anh ngủ gục luôn tại nhà họ. Thậm chí có lần vì quá say nên anh gặp tai nạn giao thông. Khi ngã xuống, anh ngủ luôn nên mọi người tưởng anh ngất xỉu mà đưa vào viện. Khi tôi chạy xuống, bác sĩ lắc đầu khuyên tôi nên khuyên can chồng giảm bớt rượu bia. Tôi chỉ biết mếu máo. Tôi làm sao khuyên anh được đây?
Chồng tôi còn có một tính nữa, khi nóng lên là chửi tôi không ra gì. Những câu như “Im mẹ mày đi. Biến khỏi mắt tao đi. Câm mồm…” tôi nghe đến mức thuộc lòng. Mấy lần đầu tôi tuyệt vọng, khóc. Sau đó, tôi chai sạn hẳn. Mỗi khi anh nóng, tôi lảng đi chỗ khác hoặc im lặng làm việc cần làm chứ không đôi co.
Nhưng chuyện hôm qua thì quá sức chịu đựng của tôi rồi. Chỉ vì tôi lỡ đánh rơi nồi canh mà anh mắng mỏ tôi không ra gì. Anh nói tôi: “Vô dụng từ trong trứng vô dụng ra. Thứ đàn bà hư hỏng, bưng nồi canh không nên. Bố mẹ mày không biết dạy con”.
Tôi bị mẹ chồng bịa chuyện chỉ vì một tiếng "mày". (Ảnh minh họa)
Trước giờ tôi nhẫn nhịn vì anh chưa nói câu gì liên quan đến bố mẹ tôi. Nhưng lần này tôi không nhịn được nữa. Tôi dứng dậy chỉ tay vào mặt chồng gằn giọng: “Mày đừng có quá đáng”.
Chỉ thế thôi mà mẹ chồng tôi nhảy dựng lên mắng tôi: “Mất dạy, dám gọi chồng là mày”. Tôi nói lại anh cũng gọi tôi như thế, bà la làng lên: “Nhưng mày là vợ, nó là chồng. Nó có quyền. Mày đánh vợ mày, dạy vợ mày lại coi, không có ngày nó gọi ông bà già này là mày”.
Tôi đứng sững, cắn chặt môi để không bật ra tiếng khóc. Chồng tôi được thể càng mắng chửi tôi nhiều hơn. Uất ức quá, tôi đã bế con bỏ đi.
Hôm nay, chị hàng xóm thân thiết gọi điện kể chuyện mẹ chồng đi khắp xóm kể lể chuyện tôi mất dạy, ôm con bỏ nhà theo trai. Tôi nghe xong mà tức nghẹn đắng. Có lẽ, đã đến lúc tôi phải kết thúc với gia đình đó để mà tìm tương lai khác cho tôi rồi. Nhưng tôi chỉ lo cho con gái mình thôi. Tôi phải làm sao đây? Mạnh mẽ dứt khoát hay bỏ qua để con đủ cha mẹ?
Nếu bạn có tâm sự thầm kín muốn được chia sẻ, vui lòng gửi bài viết về địa chỉ: [email protected]. Thư của bạn sẽ được phản hồi trong 24 giờ.