Mình và người yêu cũ đúng kiểu thanh mai trúc mã. Hai đứa học cùng từ cấp 1, nhà cách nhau chỉ vài trăm mét, đứa đầu ngõ, đứa cuối ngõ. Lên lớp 10 thì học khác lớp nên hắn tỏ tình và mình đồng ý. Yêu nhau được 7 năm, đến khi hai đứa ra trường chuẩn bị đi làm thì cãi nhau rồi chia tay. Quả thật thời thanh xuân của mình và người ấy là dành cho nhau. Bao yêu hận hờn ghen nông nổi của tuổi trẻ đều cùng nhau trải qua.

Bọn mình cãi nhau việc rất nhỏ. Đó là hắn muốn mình làm công ty nhà nước, còn mình thì thích khám phá bay bổng nên gửi hồ sơ cho một công ty du lịch để được đi khắp nơi. Lúc đó đứa nào cũng nghĩ người kia sẽ nhún nhường trước nên chờ đợi. Kết quả cứ như thế 3 tháng liền không liên lạc, không nói chuyện với nhau, rồi tình tan vỡ lúc nào không ai hay.

Câu cuối cùng mình nói với hắn là "chúng ta chia tay đi", còn hắn thì đáp lại "chúc em hạnh phúc" rồi chính thức chặn nhau trên mọi mặt trận.

Mình đã từng nghĩ rồi một ngày nào đó có lẽ hai đứa sẽ quay lại thôi. Yêu nhau 7 năm cơ mà, có phải nói bỏ là bỏ được đâu. Nhưng không ngờ, 2 năm liền bọn mình không hề tìm cách nối lại. Ai cũng bận rộn với công việc mới.

Mình làm hướng dẫn viên du lịch, đi nhiều nơi, quen nhiều người, dần yêu một anh chàng cùng sở thích. Còn người yêu cũ thì làm ngân hàng, nghe đâu cũng lên chức trưởng phòng hay phó giám đốc chi nhánh nào đó. Nhà gần nên chuyện gì của hai bên cũng biết hết.

Rồi mình kết hôn, chính là ngày hôm qua. Trước đó mình có mời người yêu cũ, bởi tính ra thì bọn mình còn là hàng xóm. Bố mẹ mình và bố mẹ hắn vẫn thân nhau như hồi hai đứa còn yêu. Nhưng quả là không lường trước được điều gì, trời trêu ngươi hai đứa mình.

Đúng hôm mình cưới, bố hắn bị tai nạn qua đời tại chỗ. Bi ai ở chỗ rạp cưới nhà mình ở cuối ngõ, kèn trống đám ma nhà hắn ở đầu ngõ. Khách khứa đến viếng đám tang xong ra thay quần áo vào đám cưới. Còn mình thì chẳng có tâm trí nào để làm cô dâu nữa. Đứng góc đường nghe tiếng khóc trong nhà hắn, thấy hắn thất thần đi ra đi vào mà đau xót. Đám cưới của mình vì thế cũng trở nên thê lương buồn bã.

Lúc chồng đến rước dâu, anh mới biết chuyện. Xe hoa đậu cách khá xa, không loa đài, không pháo hoa. Họ nhà trai rất thông cảm, cũng chỉ ngồi uống chén nước rồi đứng lên cho đỡ ngại ngần. Khi mình cúi chào bố mẹ các bác để theo chồng thì anh bỗng ngăn lại. Anh bảo mình: "Em sang thắp nén hương đi. Ở góc độ nào thì cũng nên đến tiễn biệt người đã khuất".

Và mình bật khóc, mình xin phép hai họ để đi thay váy cưới, mặc chiếc áo đen sang nhà người yêu cũ. Còn chồng và họ nhà trai vẫn ngồi chờ mình trở về để rước lên xe hoa.

Đêm qua là đêm tân hôn nhưng cả mình và chồng đều không có tâm trạng. Mình rất cảm ơn chồng vì anh đã hiểu và thông cảm, bản thân mình cũng muốn vui vẻ song cứ nghĩ đến hình bóng người yêu cũ ngồi tựa bậc cửa, hai mắt đỏ quạch vì khóc mà mình buồn phiền đến mức chẳng muốn cưỡng ép nở một nụ cười trong ngày cưới.

Sao số phận nghiệt ngã với mình và hắn thế nhỉ. Chia tay bao lâu rồi, tưởng chừng lần này mình cưới là duyên nợ chấm dứt. Ai ngờ xảy ra chuyện này lại thành dấu vết khắc sâu vào cuộc đời mình. Buồn quá các bạn ạ.