Tôi và chồng kết hôn được 7 năm trước khi ra tòa ly hôn hai người hai ngả. Cuộc hôn nhân của chúng tôi không có người thứ ba xen vào, chẳng vì gia đình gây khó dễ, nguyên nhân đến từ chính hai chúng tôi.
Tôi là mẫu người phụ nữ độc lập, tự chủ và đam mê công việc. Nói thế không có nghĩa tôi bỏ bê hoàn toàn gia đình, con cái. Tôi với chồng có một bé trai 5 tuổi, tôi thuê người giúp việc nhưng vẫn bao quát chung tình hình, không để chồng phải lo lắng gì nhiều.
Tôi cứ nghĩ như thế là ổn thỏa nhưng chồng tôi lại không hài lòng. Anh muốn tôi làm ít lại, dành nhiều hơn thời gian cho chồng con. Anh thích tôi vào bếp mỗi ngày tự tay nấu cho cả nhà những bữa ăn nóng hổi, tự tôi đưa con đi học, cùng chơi với con như bao bà mẹ khác.
Tóm lại anh chỉ muốn tôi làm một công việc hành chính nhà tản, lương thấp và dành tâm trí, sức lực cho gia đình nhiều hơn. Cũng có thể là muốn tôi yếu đuối, dựa dẫm nhiều hơn vào anh nữa!
Năm ngoái anh bảo tôi bỏ bớt công việc đi để sinh thêm con. Nhưng tôi đang phấn đấu thăng chức, làm sao có thể bỏ ngang để sinh con. Tôi từ chối anh, cũng nói rõ lý do khiến anh thất vọng vô cùng. Tôi nghĩ trong bụng đợi lên chức, ngồi yên ổn ở vị trí mới thì sẽ sinh con thứ hai. Nào ngờ tôi vừa lên chức thì anh cũng đề nghị ly hôn.
Tôi sốc lắm, hỏi anh thì anh nói tôi với anh không chung quan điểm, lối sống và nguyện vọng, cách tốt nhất là ly hôn để mỗi người đi tìm cuộc sống mà mình mong ước. Tôi giận anh lắm, lại nghĩ mình đâu làm gì sai mà bị ruồng rẫy. Nhiều người chồng mong có vợ giỏi giang, kiếm ra tiền như tôi còn chẳng được. Thế là tôi tự ái ký đơn ngay không thuyết phục anh thêm.
Thời gian chờ ly hôn tôi và anh gần như chiến tranh lạnh. Anh dọn đồ ra khỏi nhà, tôi nhận nuôi con trai. Tôi vẫn không cam lòng vì bị chồng bỏ cho nên tôi không muốn có liên lạc gì với anh.
Ngày cuối cùng tới tòa án, tôi không thèm nhìn anh lấy một cái. Lúc bước ra cửa tòa án, trên tay cầm chắc phán quyết ly hôn, không ngờ anh gọi tôi lại. Đứng sóng vai với tôi anh bỗng nói: "Anh nhớ em nói thích mẫu túi xách mới ra, đi nào anh sẽ mua tặng em!".
Tôi ngơ ngẩn nhìn anh, nhận ra anh đợt này gầy đi nhiều. "Không còn là vợ chồng thì chúng ta vẫn là bạn cơ mà. Anh muốn làm bạn với em để cùng nuôi dạy con cho tốt", anh cười bảo.
Tôi im lặng một lát rồi bật cười theo anh: "Được, đi nào!". Thực sự nhiều đêm nằm suy nghĩ, tôi cũng nhận ra tôi không thể trở thành mẫu người phụ nữ mà anh mong muốn. Như thế khác gì chặt đi đôi cánh, bẻ gãy hai chân của tôi. Có lẽ quyết định ly hôn anh đưa ra là đúng đắn cho vợ chồng chúng tôi và tôi nên vui vẻ, bình thản tiếp nhận nó.