Khoảng hơn 1 tháng nay, cứ sáng chủ nhật tôi lại thấy cửa phòng trọ của mình lại có treo túi đen. Lần đầu nhìn thấy, tôi sợ lắm, phải đợi tới khi có hàng xóm tầng trên đi qua mới dám cầm và mở thử. Khi biết bên trong là thịt bò chứ không phải thứ gì nguy hiểm, tôi thở phào. Nhưng lúc này tôi lại rất bối rối, ai là người đã treo túi thịt nặng cả cân ở cửa nhà mình?
Cô hàng xóm đứng "đập hộp" cùng tôi cũng tò mò: "Ai treo ở đây không biết à? Hay cháu có làm gì thù oán với ai nên bị trêu không? Hay ai thầm thích mà không dám thổ lộ nên tặng thịt bò? Ha ha".
Cô ấy đưa ra loạt giả thuyết rồi cứ thế cười ha hả. Tôi thì bối rối nên cũng chẳng có tâm trạng đùa cợt, chỉ nhẹ nhàng cảm ơn rồi bảo: "Để cháu hỏi thêm mấy nhà quanh đây xem có ai treo nhầm không, chứ cháu chả thù oán với ai… Cũng càng không có ai thích cháu đâu ạ".
Nhưng cả buổi sáng hỏi người này, người kia tôi chỉ nhận được cái lắc đầu. Nhìn túi thịt bò tôi vẫn không biết phải làm gì với nó. Thịt thì trông tươi ngon thật đấy, lại là phần bắp bò nữa, giá đắt phải biết. Thế nhưng tự dưng bỏ 2-3 lớp túi bóng treo trước cửa nhà chẳng 1 lời nhắn sao tôi dám ăn? Lỡ như trong đó có thuốc gì thì sao? Ngẫm nghĩ mãi, bỏ thì tiếc mà ăn lại không dám, tôi bỏ vào ngăn đá.
Và suốt 1 tháng sau đó, cứ sáng chủ nhật là tôi lại nhận được 1 gói thịt bò treo trên cánh cửa phòng trọ. Đương nhiên vì tò mò, tôi có dậy sớm để theo dõi nhưng dù 7h, 6h thì tôi vẫn chưa gặp người này.
Mỗi lần mở tủ lạnh nhìn những túi thịt bò chưa 1 lần được ăn trong ngăn đá mà tôi càng thêm bực bội. Và tôi càng quyết tâm tìm ra chân tướng sự việc.
Được sự giới thiệu của người bạn, tôi đi thuê 1 chiếc camera nhỏ dùng pin, gắn lên phía trước cửa nhà. Bằng cách này, tôi sẽ đảm bảo bắt gọn được gã nào đang âm thầm khủng bố tôi bằng những túi thịt bò mỗi sáng chủ nhật.
Hôm ấy, tôi lấy chuông từ khoảng 3h30 sáng cho yên tâm, sau đó âm thầm nằm trong nhà quan sát camera xem kẻ giấu mặt kia là ai. Đúng 3h30 tôi tỉnh, nhưng vẫn trong cơn buồn ngủ tôi lại thiếp đi. Khi chợt tỉnh giấc thì đã là 4 giờ 4 phút. Tôi quơ vội chiếc điện thoại và xem, túi thịt bò đã ở trên cửa, không thấy bóng người!
Tôi vội vàng tua lại. Đây rồi, 4h sáng, một người đàn ông mặc quần áo lao động vẫn đội cả mũ bảo hiểm treo túi thịt bò vào cửa nhà tôi. Anh ta đứng đó, tần ngần 1 hồi rồi quay đi. Nhưng cái dáng đó, làm sao mà tôi quên… Chồng cũ, bố của con gái tôi mà.
Tôi phi như bay ra ngoài, không chắc có thể gặp được không nhưng tôi vẫn hy vọng. Tôi và Kiên từng chung sống hạnh phúc, nhưng rồi anh bỏ đi biệt xứ và tuyên bố lấy vợ mới. Lần cuối cùng tôi thấy anh là khi chúng tôi ra tòa. Đã 3 năm rồi, tôi và con gái đang thuê phòng ở khu tập thể nọ hơi cũ nhưng rộng và giá cả phải chăng. Tôi dần ổn định lại cuộc sống nhưng chưa bao giờ tôi có ý định đi bước nữa vì vẫn ám ảnh chuyện cũ.
Nhưng tại sao, chẳng phải Kiên nói lấy người vợ mới xinh đẹp và giàu có sao? Tại sao giờ anh lại trông tàn tạ thế này, tại sao anh có được địa chỉ của tôi?
Tôi lao ra ngoài, may mắn thấy Kiên đang lúi húi xếp lại mấy túi thịt lên chiếc xe cồng kềnh. Tôi gọi, anh giật mình ngoái lại. Cả 2 nhìn nhau mãi anh mới lên tiếng. Hóa ra, Kiên bị cô vợ kia lừa sạch nhưng anh không dám quay lại với tôi. Hiện giờ anh đang làm việc tại một lò giết mổ gia súc, mỗi sáng sẽ đem thịt đi giao cho các nhà hàng.
"Anh chẳng có gì cho 2 mẹ con ngoài ít thịt này. Anh thật sự rất hối hận, nhưng anh không còn mặt mũi nào nhìn em nên phải dùng hạ sách này. Anh xin lỗi…" – đó là những gì Kiên nói trước khi phi xe đi.
Tôi rơi nước mắt, tôi không nghĩ mình sẽ tha thứ cho anh, nhưng vẫn rất buồn khi chứng kiến chồng cũ rơi vào tình cảnh này.