Tôi bước vào hôn nhân khi mới 21 tuổi còn ông xã 27 tuổi. Chúng tôi đến với nhau khi cả hai chỉ có bàn tay trắng và những bồng bột của tuổi trẻ. Tôi không công ăn việc làm còn chồng thì công việc cũng bập bõm, nay thế này mai thế khác, đồng lương chẳng đủ chi tiêu cho chính bản thân anh. 

Cưới xong được một thời gian thì tôi có bầu, thế là bố mẹ chồng lại nuôi cả con dâu và cháu. Tôi biết thân phận mình ăn nhờ ở đậu nên cũng ngại lắm nhưng trong hoàn cảnh này chẳng biết phải làm sao. Cũng vì chuyện kinh tế mà vợ chồng tôi lục đục suốt ngày, gây lộn đủ kiểu, chán nản và mệt mỏi vô cùng. Bố mẹ chồng tôi thì bình thường, không trách móc gì tôi nhưng cũng chẳng vui vẻ gì. Tôi biết điều đó nên nhủ lòng sau khi sinh con xong, nhất định phải kiếm việc làm, tự kiếm tiền cho đỡ tủi nhục.

Thế nhưng đến khi sinh con được 1 năm, bố mẹ tôi bất ngờ gọi hai vợ chồng vào rồi bảo hai đứa chuyển ra ngoài ở riêng cho tự lập, không thể phụ thuộc vào bố mẹ như thế này được nữa. Em chồng tôi cũng chuẩn bị lập gia đình, nhà cửa rất chật chội, không thể sống chung. Bố mẹ cũng chỉ giúp đỡ được giai đoạn đầu như thế thôi. Ông bà cho vợ chồng tôi 30 triệu đồng để lo cho những ngày đầu ra ngoài bắt đầu cuộc sống mới.

Từng bị mẹ chồng đuổi ra ngoài thuê nhà ở, đến khi mua được chung cư cao cấp, điều đầu tiên tôi làm khiến ai cũng sốc - Ảnh 1.

(Ảnh minh họa)

Chồng tôi giận bố mẹ lắm, anh cho rằng bố mẹ làm thế khác nào đuổi con đuổi cháu giữa lúc đang khó khăn. Còn tôi thấy lo lắng, không biết mai đây mọi chuyện sẽ ra sao, tương lai của chúng tôi sẽ thế nào?

Thế là chúng tôi chuyển ra ngoài, thuê một căn phòng nho nhỏ để ở. Cuộc sống bắt đầu chồng chất khó khăn, chúng tôi cãi nhau ngày một nhiều, mấy lần làm đơn ly hôn tưởng bỏ nhau đến nơi rồi. Có những đêm tôi chỉ biết nằm khóc nức nở vì quá chán nản với hiện tại nhưng đó là lựa chọn của mình trong quá khứ, trước khi trách móc ai, có lẽ phải trách bản thân mình đã.

Rồi tôi cũng quyết định gửi con để đi làm, đi làm thuê không được thì chấp nhận ra chợ ngồi bán hàng để chủ động thời gian hơn. Ban đầu cái gì cũng khó, cũng nản, lắm khi muốn buông bỏ tất cả. Nhưng rồi nghĩ đến con, nghĩ đến việc không thể cứ chui rúc mãi trong căn phòng mười mấy mét vuông mùa hè thì nóng mùa đông thì lạnh cóng, tôi lại quyết tâm. Thấy vợ vất vả, chồng tôi cũng bắt đầu biết xót xa, cũng trưởng thành lên ít nhiều. Anh bỏ công việc cũ, hai vợ chồng cùng nhau tu chí làm ăn buôn bán…

Đó là câu chuyện của 5 năm về trước, còn hiện tại, vợ chồng tôi vừa mua được căn hộ chung cư cao cấp hơn 3 tỷ đồng. Đó là thành quả của chúng tôi suốt những năm cùng đồng cam cộng khổ, là những ngày hai vợ chồng ôm nhau khóc vì bị lừa mua phải chuyến hàng rởm, là những hôm trời lạnh căm căm mà phải để con gái ở nhà một mình để đi đánh hàng đêm… Sau tất cả những ngày tháng ấy, thứ vợ chồng tôi nhận được chính là sự trưởng thành, tự lập, tự vươn lên thoát khỏi cuộc sống nghèo hèn.

Hôm ấy sau khi nhận nhà, tôi bảo chồng hãy qua nói chuyện với bố mẹ, đưa ông bà qua đây ở cùng hai vợ chồng vì căn nhà nơi ông bà đang ở cũng khá chật chội. Chồng tôi trợn tròn mắt vì ngạc nhiên, trong thâm tâm anh còn giận bố mẹ lắm.

Mấy năm qua, chỉ có ngày giỗ chạp, lễ Tết anh mới ghé qua nhà còn lại thì chẳng mấy khi về thăm ông bà. Anh vẫn nghĩ rằng, bố mẹ là những người ích kỷ, không giúp đỡ con cái trong lúc khó khăn. Nhưng tôi bảo chồng, hai đứa có ngày hôm nay, chính là nhờ bố mẹ. 

Từng bị mẹ chồng đuổi ra ngoài thuê nhà ở, đến khi mua được chung cư cao cấp, điều đầu tiên tôi làm khiến ai cũng sốc - Ảnh 2.

(Ảnh minh họa)

Ngày ấy nếu ông bà không đưa ra quyết định cho hai đứa ra ngoài ở thì có lẽ bây giờ anh vẫn là một gã thanh niên lêu lổng mãi không chịu lớn và tôi vẫn cứ tiếp tục những ngày tháng ăn bám, vô tích sự. Nếu bố mẹ cứ cưu mang thì con cái càng ỷ lại, chính bởi vậy, chỉ khi phải tự làm chủ cuộc đời mình, phải lo cho con cái của mình thì chúng tôi mới có quyết tâm lớn để thay đổi. Có nuôi con mới biết lòng cha mẹ, hồi đầu tôi cũng buồn lắm chứ nhưng những đêm ôm con ngồi khóc một mình tôi mới biết, bố mẹ nào cũng thương con, mong con có được cuộc sống tốt đẹp.

Chúng tôi sang nói chuyện với bố mẹ, ông bà mừng rơi nước mắt, họ cũng nghĩ chúng tôi vẫn giận suốt 5 năm qua. Mục đích của việc "đuổi" chúng tôi ra khỏi nhà năm xưa của bố mẹ đúng là như tôi đã nghĩ. Nhưng bản thân ông bà vẫn luôn đau đáu lo lắng cho các con, bố mẹ chồng tôi còn mua sẵn một căn chung cư tầm trung để nếu lỡ chúng tôi thất bại thì khi ấy họ mới dang tay giúp đỡ một lần nữa.

Câu chuyện của tôi ai nghe xong cũng ngỡ ngàng nhưng rồi mọi người phải công nhận rằng bố mẹ chồng tôi tuy có chút liều lĩnh nhưng ông bà đã đúng.