Tôi và bố mẹ từng rất tự hào về chị gái mình. Chị tôi xinh đẹp, giỏi giang. Đi đến đâu cũng gặp được người yêu kẻ mến. Ra ngoài chị khôn khéo và rất biết cách để lấy lòng người khác. Còn anh rể tôi, đúng là có kiếm ra tiền nhưng bề ngoài lại cục mịch, ít nói khiến tôi cảm giác anh là một người rất khó tính.
Bố mẹ tôi từng không đồng ý để anh làm rể. Bởi vì đứng với chị tôi, ai cũng nghĩ 2 người họ là bố con. Chưa kể anh rể và chị tôi cũng có cách biệt tuổi tác khá lớn. Nhưng sau khi anh chị kết hôn, chúng tôi mới có cơ hội tiếp xúc và thấy anh là một người đàn ông tốt. Việc trong nhà tôi, anh sốt sắng chẳng khác gì con trai của bố mẹ.
Mỗi lần về quê, nhìn thấy thiếu thốn thứ gì là anh lại sửa chữa, mua mới cho bố mẹ. Còn chị tôi, chị được chiều chuộng như một bà hoàng vậy. Bình thường ở chỗ làm, chị là lãnh đạo nên về nhà chị cũng thị uy với cả chồng. Không phải anh rể tôi không có tiếng nói trong nhà, chẳng qua anh thương vợ và nhường nhịn nên chị tôi mới được đà lấn tới.
Chị gái tôi thì tối ngày nói không thể sống với anh được nữa. (Ảnh minh họa)
Gia đình chị gái tôi vẫn luôn là hình mẫu để tôi và chồng cố gắng. Vậy mà anh chị lại đột ngột nói chia tay cách đây 3 tháng. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến bố tôi lên cơn đau tim, mẹ tôi cũng sốc lên sốc xuống.
Hỏi anh rể thì anh không nói lý do chia tay. Chị gái tôi thì tối ngày nói không thể sống với anh được nữa. Bố mẹ và cả tôi đã nghĩ, có lẽ anh rể đã thay lòng đổi dạ nên chị tôi mới không chịu được mà ly hôn. Vô tình hôm bố tôi đến công ty gặp con rể, lại đúng lúc thấy anh đang bế một người đồng nghiệp bị ngã cầu thang vào viện. Bố đã hiểu lầm là anh rể ngoại tình với người đồng nghiệp ấy.
Hôm sau, bố mẹ tôi đã đến công ty anh rể để chửi bới, mạt sát anh. Mặc cho mọi người nói anh chỉ giúp cô đồng nghiệp kia vì cô ấy đang mang thai, bố mẹ tôi vẫn không tin và quy hết trách nhiệm lên đầu anh rể. Sự việc diễn ra ngày hôm đó khiến anh bị bẽ mặt trước đồng nghiệp. Vì thế, anh càng đốc thúc chuyện ly hôn.
Sau ly hôn, anh rể nhận nuôi 2 đứa con vì chị tôi không muốn vướng bận con cái. Khi 2 đứa trẻ ấy đến tòa và nói muốn ở với bố, tôi cảm nhận chúng chẳng có chút tình thương nào với mẹ. Chúng đều đã ở tuổi vị thành niên, đều hiểu chuyện và biết phân biệt phải trái.
Tôi nghe xong mới ngớ người vì cả tôi và bố mẹ đều đã trách lầm anh rể. (Ảnh minh họa)
Tôi thương cháu nên thi thoảng vẫn đến thăm. Tuy nhiên, tôi luôn chọn những ngày mà anh rể phải đi làm. Vì thật tình lúc đó tôi vẫn luôn cho rằng anh rể mình ngoại tình. Cho tới hôm đó, tôi đến nhà anh và thấy chị gái mình đang tìm về thăm con.
Đứng ở ngoài cổng, tôi đã nghe thấy tiếng cãi vã bên trong. Chị gái tôi quát con vì chúng không muốn gặp mẹ. Còn 2 đứa cháu của tôi cũng lớn tiếng: "Bọn con không có người mẹ như mẹ đâu. Mẹ đã phản bội bố, bố và bọn con im lặng vì muốn giữ thể diện cho mẹ không ngờ mẹ còn đặt điều nói bố lăng nhăng. Mẹ đừng bao giờ quay về đây nữa".
Tôi run rẩy bước ra khỏi nhà anh rể. Đợi khi chị mình đi rồi, tôi với vào nhà hỏi rõ mọi việc. Khi tôi hỏi lý do bố mẹ chia tay, cả 2 đứa cháu của tôi đều nói là do chị tôi đã ngoại tình trước.
Tôi nghe xong mới ngớ người vì cả tôi và bố mẹ đều đã trách lầm anh rể. Biết chuyện, bố mẹ tôi vừa xấu hổ vừa ân hận. Tại sao chị tôi có thể làm ra chuyện không thể dung thứ, để bây giờ gia đình chúng tôi phải sống mà không dám ngẩng đầu lên nhìn mặt anh rể thế này?