Tôi là người phụ nữ bước ra từ đổ vỡ hôn nhân. 10 năm ở với chồng cũ cũng là 10 năm như sống trong địa ngục không lối thoát. Giữa chúng tôi có tới 2 người con trai, một bé 10 tuổi, 1 bé 5 tuổi nhưng cũng chẳng thể cứu vãn nổi những mâu thuẫn.

Tôi và chồng cũ là người cùng làng, quen nhau đã lâu nhưng vì anh đi nghĩa vụ quân sự 2 năm nên mãi tới tận 2009 chúng tôi mới ở gần nhau, bén duyên và đi tới hôn nhân. Cũng chẳng phải tình yêu sâu đậm hay giống như cổ tích gì. Đơn giản chỉ là bởi chúng tôi đã đến tuổi cập kê muốn lập gia đình. Hoàn cảnh hai nhà cũng không khá giả, trèo cao thì khó, cha mẹ cũng giục lấy nhau cho xong chuyện, ổn định.

Ngày mới lấy nhau, biết bao hoài bão, ước mơ được vẽ lên giữa tôi và anh. Chúng tôi hứa hẹn sẽ cùng nhau vun đắp tổ ấm, làm việc chăm chỉ để tương lai con cái tốt đẹp hơn. Tôi thì làm nghề bán hàng đồ khô ở ngoài chợ, còn chồng làm sửa chữa điện tử cho các gia đình trên thị trấn. Nói chung thời gian đầu kinh tế ổn định, không có gì đáng lo.

Nhưng rồi bước ngoặt xảy ra khi sau khi tôi sinh con đầu tiên. Tôi phải nghỉ hàng quán để tập trung sinh con. Đứa bé sinh non nên tôi cũng yếu ớt đi nhiều. Đã vậy, chồng còn chẳng hỗ trợ được gì, nảy nòi thói lười biếng, rượu chè. Thậm chí anh ta còn cả gan có nhân tình bên ngoài. Ngày đó, tôi cứ nghĩ đàn ông chỉ "bóc bánh trả tiền" để giải toả sinh lý trong khi vợ mang thai. Ai ngờ đâu anh ấy lại có tình cảm với người phụ nữ ấy.

Tượng đá trước cửa nhà dính vết tay người, tôi hoảng hồn tưởng trộm, ngờ đâu đằng sau là câu chuyện đau đến xé lòng - Ảnh 1.

Ảnh minh hoạ.

Sau khi con lớn hơn một chút, kinh tế gia đình rơi vào trạng thái suy sụp. Tôi gắng gượng ra chợ để làm lại từ đầu. Trong khi đó, chồng vẫn chứng nào tật nấy, chẳng chịu thay đổi. Đến năm 2015, tôi gần như muốn ly dị vì tiền bạc bản thân kiếm ra dồn hết vào trả nợ, không dư ra được đồng nào mua bộ quần áo mới cho con trai.

Bỗng thế nào mà chồng cũ tôi lại dứt ra được khỏi người phụ nữ kia. Anh ta hứa hẹn rằng sẽ sửa sai, tu chí làm ăn, quan tâm vợ con. Và rồi khoảnh khắc tôi đã viết đơn ly dị thì tôi phát hiện mình mang thai lần thứ hai. 

Đau lòng là đứa bé thứ hai cũng không cứu vãn được cái thói xấu của chồng cũ tôi. Giờ đây, khi thằng bé đầu đã lớn, anh ta còn nhiều lần đánh con chỉ vì nó ương bướng, không nghe lời. Tôi làm mẹ mà xót xa vô cùng. Đến năm 2019, tôi chính thức ly dị. Không thể nào chung sống được với kiểu đàn ông này.

Chuyện vẫn chưa dừng lại ở đây, thú thật là một sạp hàng chợ của tôi tuy cũng khá nhưng chỉ đủ để nuôi một đứa con, nên sau khi đường ai nấy đi với chồng, tôi nuôi bé thứ hai vì nó còn nhỏ. Chồng tôi sẽ chịu trách nhiệm với con trai đầu.

Tới năm 2020, tôi may mắn gặp được một người đàn ông tốt chấp nhận hai mẹ con. Anh ấy cũng ly dị vợ và không được quyền nuôi con. Chúng tôi sống ở căn nhà được xây bằng chính tiền của anh. 

Căn nhà này có thiết kế rất đặc biệt, đằng trước cửa có một bức tượng đá như để "canh giữ" nhà cửa. Tuy bức tượng không to nhưng cũng là một phần bắt mắt với khách khứa ra vào. Bình thường tôi cũng chẳng nhìn kỹ hay để ý tượng đá đâu, nhưng vài hôm trước khi quét dọn trước nhà, tôi mới phát hiện ra vết tay người mờ mờ hằn lên trên đó.

Tượng đá trước cửa nhà dính vết tay người, tôi hoảng hồn tưởng trộm, ngờ đâu đằng sau là câu chuyện đau đến xé lòng - Ảnh 2.

Ảnh minh hoạ.

Tôi cực kỳ bất ngờ, đây hẳn không phải vết từ lâu vì tháng nào tôi cũng phải dọn dẹp tượng đá ít nhất một lần. Thậm chí còn có vết xước như bị khắc vào trên tượng. Lòng tôi bỗng bất an, nghĩ là có kẻ xấu, kẻ trộm rình rập và không may để lại tung tích. 

May sao bên cạnh nhà hàng xóm có lắp camera ở ngoài cửa, cũng quay luôn cả bên sân nhà tôi. Tôi chạy sang bên ấy xin chủ nhà cho xem clip. Cả ban ngày đều chẳng có một ai đáng ngờ lảng vảng qua. Nhưng rồi khi clip tua đến ban đêm, tôi sốc óc bởi cảnh tượng con trai lớn đạp xe đến trước cửa nhà.

Nó cứ đứng đó một lúc, lấy tay quệt nước mắt, và rồi lại nắm chặt bàn tay, cầm hòn đá khắc lên bức tượng như để trút nỗi lòng. Mãi khoảng 30 phút sau nó mới rời đi.

Tổng cộng có 3 buổi tối thằng bé đến trước cửa nhà tôi vào lúc đêm muộn, khi tất cả đã đi ngủ. Tôi quả thực không biết nói gì, bản thân thực sự bồi hồi. Đáng nhẽ tôi không nên bỏ con trai mình cho bố nó. Tôi sợ rằng người đàn ông vũ phu kia sẽ làm gì thằng bé. Có lẽ, tôi sẽ phải bàn bạc với chồng hiện tại về chuyện đưa con trai lớn về nuôi. Các chị em nào cũng đã ly dị và rơi vào cảnh như tôi, xin hãy quan tâm con mình hơn, đừng để chúng phải chịu cảnh này nhé...