Tôi vừa ra trường thì gặp và yêu anh qua một người em họ. Anh hơn tôi 3 tuổi, là bạn đồng nghiệp trong công ty của em họ tôi. Ở công ty, anh là người khá kín đáo, ít nói và không thích khoe khoang. Hơn nữa, thông tin về anh cũng không có nhiều. Em họ tôi nói người đàn ông này là "của hiếm" đấy, tìm mãi mới ra một người.

Quả thực, trong mắt tôi, anh là một người đàn ông điển trai, hào hoa, tinh tế và vô cùng hoàn hảo. Ở bên cạnh anh, tôi luôn cảm thấy mình được quan tâm, che chở. Anh để ý tôi đến từng ly từng tí, tôi nhớ có lần ốm liệt giường, anh ở bên cạnh chăm sóc tôi cả ngày lẫn đêm, không màng đến công việc. Sau hôm đó, tôi cảm động đến phát khóc và nghĩ rằng nhất định phải cưới người đàn ông này.

Tưởng đó là ngày hạnh phúc nhất đời con gái, thế mà đêm tân hôn tôi lại nằm ôm gối nghẹn ngào khóc trong uất hận - Ảnh 1.

Mối quan hệ của chúng tôi tiến triển khá nhanh. Yêu nhau được gần 6 tháng thì anh cầu hôn trong sự ngỡ ngàng và hạnh phúc của tôi. Thật không ngờ, hạnh phúc lại đến với tôi nhanh chóng và dễ dàng đến như vậy. Tôi gật đầu đồng ý trong sự vui sướng không gì có thể tả hết được.

Đám cưới diễn ra khá mĩ mãn trong ánh mắt ghen tị và ngưỡng mộ của nhiều người. Đêm tân hôn, tôi mặc một chiếc váy ngủ ren hồng thật quyến rũ, hồi hộp bước lên giường. Bởi tôi luôn muốn giữ gìn trinh tiết cho người chồng tương lai, nên yêu ai cũng chỉ dừng lại ở mức ôm hôn chứ chưa bao giờ đi quá giới hạn. Ngày hôm nay, tôi muốn dành hết cho người đàn ông của đời mình.

Tôi nhìn anh say đắm, anh cũng đến bên tôi với sự dịu dàng và đầy trân trọng. Ban đầu, chúng tôi khá hòa hợp. Thế nhưng, đang đúng lúc cao trào thì anh lại hét lên: "Anh yêu em nhiều lắm, Trang ơi!".

Tôi giật nảy, ngay lập tức đẩy chồng ra khỏi người mình. Trang là ai? Tôi không hề biết. Tên của tôi cũng không phải là Trang. Thế thì chồng tôi đang gọi tên ai vậy? Tôi hoang mang tột độ và quay ra tra hỏi anh bằng được.

Tưởng đó là ngày hạnh phúc nhất đời con gái, thế mà đêm tân hôn tôi lại nằm ôm gối nghẹn ngào khóc trong uất hận - Ảnh 2.

Hóa ra, Trang là tên người yêu cũ của chồng tôi. Hai người yêu nhau 5 năm nhưng vì gia đình chị kia không đồng ý mối quan hệ này nên cả hai đành phải dừng lại. Sau khi chia tay Trang, anh đến với tôi chỉ để lấp đi chỗ trống và để có thể quên được người cũ. Suy cho cùng, đêm tân hôn này là để dành cho người yêu cũ của anh chứ chẳng phải là tôi.

Ngẫm lại, tất cả những lần quan tâm hết lòng hết dạ của anh hóa ra không phải dành cho tôi. Tôi chỉ là một người lấp vào cái chỗ anh vừa bị khuyết mà thôi.

Đêm tân hôn, tôi nằm quay mặt vào tường, ôm gối khóc nức nở. Anh biết mình có lỗi, liên tục cầu xin tôi tha thứ và đừng nói chuyện này cho ai biết. Anh cũng thú nhận rằng mình vẫn còn tình cảm với người cũ, vẫn chưa thể nào quên được dù chỉ 1 giây.

Tôi uất hận đến mức chỉ biết khóc. Tôi chẳng thể nào buông ra được một câu nói nào. Trong lòng tôi muốn được cất lên những lời cay nghiệt nhất để nguyền rủa người chồng mới cưới này, nhưng lời nói đi đến cổ họng thì dừng lại. Cả đêm hôm đó, tôi không thể nào ngủ nổi. Tôi cứ nghĩ miên man về chuyện sáng mai mình sẽ phải làm gì, tiếp tục sống trong sự lừa dối của chồng hay xách vali về nhà bố mẹ đẻ? Tôi nghĩ về những ngày tháng qua tôi đã hạnh phúc như thế nào, nhưng hóa ra tôi lại chỉ là người thay thế. Đêm tân hôn của tôi, cái khoảnh khắc tưởng là hạnh phúc nhất đời con gái, cuối cùng lại kết thúc trong bi kịch và đau đớn đến thế này. Càng nghĩ, tôi càng không thể ngừng khóc.

Quả thật, cái gì đến nhanh quá nó cũng đều có giá của nó. Đây là một bài học cực kì đắt giá dành cho tôi. Ngày mai, tôi phải đối diện với chuyện này thế nào đây?