Tôi với Tùng đã có những tháng ngày yêu đương đẹp nhất, chúng tôi đã cùng nắm tay bước qua những cuộc đời sinh viên đẹp đẽ. Ra trường tôi trúng tuyển vào làm công chức tại huyện, còn anh làm doanh nghiệp gần nhà. Tình yêu của chúng tôi được cả hai gia đình ủng hộ. Ngày được anh trao chiếc nhẫn cưới trước mặt họ hàng hai bên và bạn bè thân thiết là ngày hạnh phúc tuyệt vời nhất mà tôi đã có.
Thời gian đầu của cuộc hôn nhân như thiên đường của hai đứa vậy. Anh thường xuyên mua hoa, tặng quà tôi. Thi thoảng chúng tôi lại dành tiền để đi du lịch. Gia đình chồng tôi cũng vui vẻ, yêu thương con dâu. Cuộc sống giá mà cứ như vậy thì tốt biết bao. Nhưng, không!
Kết hôn được 2 năm mà chúng tôi mãi chưa có tin vui, ông bà hai bên nội ngoại trông ngóng. Vợ chồng tôi bắt đầu sốt ruột đi khám thì bác sĩ cho biết tôi bị AMH thấp (dự trữ buồng trứng), chồng tôi thì hoàn toàn bình thường. Biết vợ buồn và suy nghĩ nên chồng tôi thường xuyên động viên và tìm hiểu những phương pháp y học tiên tiến chữa hiếm muộn.
Nhiều lần tôi muốn bỏ cuộc để chồng đi tìm vợ mới mà lại không có dũng khí. (Ảnh minh họa)
Những tưởng nếu cả hai cùng cố gắng thì mọi việc sẽ có kết quả. Hành trình dài trên con đường tìm con của chúng tôi đã kéo dài 8 năm, 8 năm đằng đẵng đi khắp các phòng khám, bệnh viện nhưng vẫn ở con số không tròn trĩnh. 4 lần IUI, 3 lần IVF thất bại.
Thuốc Bắc, thuốc Nam ai mách ở đâu chúng tôi đều tìm tới. Cuộc sống với tôi như một thử thách. Nhiều lần tôi muốn bỏ cuộc để chồng đi tìm vợ mới mà lại không có dũng khí vì tôi vẫn còn yêu chồng rất nhiều.
Dạo gần đây tôi thấy mẹ chồng và chồng tôi thường xuyên to nhỏ với nhau. Có lần tôi xuống nhà thấy hai mẹ con trong phòng nói: "Con tính xem thế nào chứ nhà mình mỗi mình mày là con trai, nếu cái Lan nó không đẻ được thì tính hướng khác xem, nhà mình không thể tuyệt tự được con ạ".
Tôi nghe xong không trách mẹ nhưng thấy buồn tủi ghê gớm. Tôi thương thân tôi, tôi trách ông trời không công bằng với tôi. 8 năm qua tôi đã không bỏ cuộc mà miệt mài đi tìm con, nhưng con mãi chẳng thấy. Bao tiền bạc kiếm ra chỉ dồn vào việc chữa đẻ.
Chồng tôi yêu thương vợ là thế, song có lẽ áp lực chuyện con cái quá lớn nên anh đã thay đổi. Dạo gần đây anh thường xuyên đi về khuya, cũng ít nói chuyện với vợ. Thi thoảng còn thấy anh cầm điện thoại nhắn tin rồi cười tủm.
Chỉ cần nhìn như vậy thôi là tôi biết anh đã thay đổi, trong lòng anh bây giờ tôi đã không còn là duy nhất nữa. Tìm hiểu ra thì tôi mới biết, cô gái anh hay nhắn tin cười tủm kia chính là người mẹ chồng tôi mai mối cho và muốn chồng tôi và cô ấy có một đứa con. Biết bao đêm tôi đã khóc và muốn bỏ cuộc để không còn phải suy nghĩ, day dứt nữa mà tôi vẫn không làm được.
Tiền mất, con mất và tôi có lẽ sẽ mất luôn chồng. (Ảnh minh họa)
Bỏ qua mọi chuyện tôi vẫn bàn với chồng gom tiềm cấy phôi một lần nữa, tôi đã xác định nếu lần này thất bại tôi sẽ để chồng đến với người phụ nữ kia và chúc phúc cho anh. Ngày ngày lên bệnh viện Phụ Sản TW tiêm thuốc, biết bao mũi tiêm quanh vùng rốn, bụng khiến tôi rùng mình.
Tôi đã hy vọng có phép màu nào đó xuất hiện. Và rồi, tôi những tưởng mình đã được đền đáp sau biết bao đau khổ. Khoảnh khắc nhìn que hai vạch khiến tôi vui mừng biết bao. Khỏi phải nói chồng tôi và cả gia đình chồng tôi vui mừng thế nào.
Nhưng, 6 tuần đi siêu âm thai bác sĩ nói thai trống, không có noãn hoàng nên không thể phát triển được. Niềm vui diễn ra trong vài ngày mà lại vụt tắt nhanh chóng. Bước ra khỏi phòng khám tôi như không thể đứng vững được nữa, thế là hết. Tiền mất, con mất và tôi có lẽ sẽ mất luôn chồng.
Tôi đã khóc như mưa, chồng tôi như cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh không nói gì mà chỉ cầm tay vợ. Tôi ngước lên nhìn chồng, tôi muốn nói điều này với anh mà lại nghẹn trong cổ. 10 năm duyên vợ chồng của tôi sẽ dừng lại ở đây sao? Hiếm muộn, có phải lỗi của em không anh?