Tôi năm nay đã gần 50 tuổi. Công việc của vợ chồng tôi ổn định, thu nhập khá, nhà cửa đâu ra đó và có xe riêng, các con đều đã lập gia đình cả rồi, tôi không còn phải lo lắng nữa. Các con đều biết làm ăn nên cũng chẳng cần nhờ vả bố mẹ thứ gì nhưng gánh nặng hiện tại của tôi là đến từ em trai.

Em ấy sống bên cạnh nhà, kinh tế khó khăn, tháng nào cũng qua nhờ vả vợ chồng tôi. Lúc vay tiền mua thuốc cho con, khi thì trả nợ người ta, lâu lâu lại nhờ tôi đưa đi khám bệnh trên tỉnh. Từ ngày mua xe đến giờ, có lẽ tôi còn phục vụ gia đình em trai nhiều hơn cho bản thân mình.

Vợ chồng tôi đều có cùng quan điểm, anh em một nhà lúc khó khăn phải giúp đỡ lẫn nhau, không thể thờ ơ bỏ mặc được. Dường như chúng tôi càng bao dung rộng lượng thì em ấy càng ra sức tận dụng thì phải.

Tuần vừa rồi, em tôi ngỏ ý muốn mượn sổ đỏ của gia đình tôi vay 300 triệu ngân hàng mua chiếc xe chở khách. Nhà của em ấy xây dựng trên đất vườn nên không thể vay tiền ngân hàng.

Em trai mượn sổ đỏ của tôi để vay tiền, tôi đưa ra một điều kiện đơn giản, em ấy không đáp ứng được còn đi nói xấu anh trai - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Vợ chồng tôi cưới trước, được bố mẹ cho đất thổ cư, còn các em cưới sau, bố tôi chỉ có thể cho đất vườn. Biết em trai chịu nhiều thiệt thòi nên chúng tôi quyết định cho mượn sổ đỏ để vay tiền ngân hàng.

Khi các con nghe tin tôi cho em trai mượn sổ, đứa con cả nói chú thím làm gì cũng bại, nợ quanh năm ngày tháng, tôi cho mượn sổ, không cẩn thận phải trả nợ thay để lấy lại nhà. Con khuyên tôi nên cầm cuốn sổ đỏ của chú thím làm tin, đồng thời để 2 người có trách nhiệm với khoản nợ vay ngân hàng hơn.

Nghe con nói tôi thấy rất có lý nên triển khai ngay. Thế nhưng vừa đưa ra ý tưởng cầm sổ đỏ của em trai, anh em tôi đã xảy ra mâu thuẫn. Em nói bố mẹ thiên vị, cho tôi mảnh đất giá trị, còn đất của em ấy chẳng thể làm gì được.

Hôm sau, hàng xóm nói với tôi là em trai bảo vợ chồng tôi tệ bạc, có tiền của mà không bao giờ cho em ấy đồng nào, nói cho mượn sổ đỏ còn đòi giữ sổ của em trai. Khi nghe những lời đó, vợ tôi bực bội quyết không bao giờ giúp đỡ các em nữa. Tôi cay đắng nhận ra rằng có lẽ vợ chồng tôi đã quá tốt với em nên mới sinh ra tính cách vô ơn như thế. Khi không nhận được điều em muốn, em sẽ coi chúng tôi như kẻ thù, chẳng còn sự tôn trọng hay tình thân nữa mà chỉ còn lợi ích, tiền bạc. Tôi phải đối xử với em trai mình như thế nào để giữ gìn tình cảm anh em đây?