Tâm sự của một cô gái trong hội nhóm chị em về câu chuyện của riêng mình vào ngày Valentine mà khiến nhiều chị em cảm thông, chia sẻ, bấm share like và bình luận nhiệt tình.
Bài viết như sau:
"Hôm nay, đúng ngày Valentine, em nhận được món quà lúc lộn áo chồng cho vào máy giặt. Một vết son môi được "đính" bên trong rất khéo. Dường như cô ả muốn trêu tức em hoặc muốn bằng được em phải nhường chồng cho cô ta.
Em và lão có 1 cuộc hôn nhân 10 năm nhưng ngập mùi phản bội. Em đã bắt gặp được 4 ả nhân tình với 6 lần đi đánh ghen và 9 năm sống trong sợ hãi... chồng ngoại tình. Giật tóc cào mặt em đã thử cả nhưng đau đớn em vẫn là người chuốc về. Không biết là yêu quá hay thói quen hay muốn giữ bố cho con mà em không hề có ý định bỏ lão. Lão ta cũng 1 mực: "Anh chỉ vui chơi bên ngoài. Vợ con vẫn là nhất". Rồi xin tha thứ, rồi xin không lặp lại. Cứ như thế mà hàng biết bao nhiêu lần. Em cứ tha thứ hết lần này sang lần khác đến lúc trái tim dường như đã khô cạn cả.
Lần này nó lại bóp nghẹt tim em thêm 1 lần nữa, nhưng sau đó chỉ còn 1 quyết định còn ở lại. Sẽ chẳng có gì thay đổi, sẽ chẳng có điều gì không lặp lại. Anh ta lấy việc phản bội như 1 thú vui thì em có điều tra, có soi mói, có điên cuồng như 1 con thú hoang thì anh ta vẫn sẽ tiếp tục phản bội.
Cô bồ lần này em biết, đó chính là cô ả em đã đánh ghen 2 lần. Chồng em đã viết 10 tờ giấy cam kết không tái phạm em vẫn giữ trong nhà. Dường như anh ta không sợ, anh ta tin rằng em sẽ vẫn ngồi đấy, em sẽ không bao giờ dám bỏ anh ta cả.
Em giữ nguyên chiếc áo để lại rồi gọi shipper gửi đến công ty anh ta. Em cũng chuyển cho shipper 1 gói hàng khác tới địa chỉ của cô ả kèm dòng chữ: "Tặng em 1 gã chồng, tính năng phản bội luôn được bật, có bảo hành vĩnh viễn".
Sau đó em thu xếp quần áo anh ta vào 1 chiếc vali để trước cửa. 1 lúc sau, thấy anh ta hớt hải trở về. "Vợ ơi, không phải thế đâu, là cô đồng nghiệp nào cố ý trêu anh đấy. Em đừng tin...", câu đầu tiên anh ta nói như thế. Em bảo: "Ai cởi được áo anh để đóng dấu chiếc son môi tận vào bên trong thế, nếu không phải là...". Anh ta có vẻ tuyệt vọng: "Vợ ơi, anh đã hứa với em, nếu em bắt được quả tang anh sẽ ra đi tay trắng, anh nào có lòng dạ nào mà phản bội em thêm lần nữa". Em lạnh lùng: "Kéo vali và ra đi. Tôi không nhận thêm bất cứ 1 tờ giấy cam kết nào nữa. Lần này là thật, chia tay là thật". Bỗng dưng lão ta trở mặt luôn: "Em làm thế là đẩy anh đến với cô ta đấy nhé. Rồi lại bảo anh bạc tình. Em nghĩ lại đi, đừng dọa anh nữa...". Em hét lên bằng tất cả sức lực của mình: "Biến. Đơn ly hôn tôi sẽ hẹn gặp anh vào ngày mai ở ngoài".
Lão ta kéo vali ra khỏi nhà là em thay khóa cửa. Con cái đang đi học, em sẽ nói chuyện với chúng sau. Em cũng không sợ nữa, bọn trẻ từng bảo: "Mẹ bỏ bố đi. Bố chỉ làm mẹ đau khổ". Em biết em có đồng minh.
2 tiếng sau em lại thấy lão kéo vali trở về. Em lạnh lùng bảo: "Sang quán cafe ở góc phố...", em không muốn ầm ĩ khi hắn cứ đứng trước cửa nhà. Em ra gặp và nói cho anh ta 1 lời thành khẩn cuối, em sẽ suy xét, thế là lão khai hết ra. Nào là cô ả cứ gạ, bảo cùng lắm thì ly hôn, anh về với em, nào là sẽ sinh cho anh đứa con trai, nào là chị ta chả bao giờ bỏ anh đâu... Hôm nay lão biết em làm thật nên dù đau đớn nhưng cũng nghĩ vẫn còn cửa để đến. Ấy thế mà, lão tới cũng bị đuổi đi. "Em đã gửi tất cả những bằng chứng phạm tội và giấy cam kết của anh cho cô ta xem còn gì. Cô ta biết trong lúc qua lại với cô ta anh vẫn còn có cô khác nữa. Nên cô ta cũng chia tay anh rồi. Anh không còn chỗ nào để đi. Anh chỉ có nhà mình. Em tha thứ cho anh lần cuối cùng này, anh sẽ nhớ ơn em cả đời", lão ý khóc giống lên vì hiểu em đây không phải là chuyện đùa nữa.
Em đứng dậy rồi bảo: "Tôi cũng mong anh có 1 gia đình mới hạnh phúc. Nhưng chuyện đến nước này có lẽ là quả báo anh đáng được nhận. Tôi giữ nguyên ý kiến không thay đổi". Rồi em về, đi 1 đoạn vẫn còn nghe tiếng lão ý khóc. Thương gì nữa, em đã thương quá nhiều rồi và lần này em không ngờ mình mạnh mẽ thế. Valentine đắng chát hay Valentine tự do đầu tiên trong đời em không biết nữa các chị ạ. Nhưng nói đúng ra, làm thật rồi, em mới biết, cảm giác bỏ chồng không đáng sợ như em vẫn tưởng các chị ạ".
Rõ ràng không phải cứ cuộc hôn nhân nào có vấn đề cũng nên "phá" ngay. Nhưng nếu đã tha thứ quá nhiều lần, đã đớn đau quá nhiều lần thì đây đúng là tình trạng "ly nước nóng quá phải tự buông".
Cái kết tất yếu này là thời khắc giọt nước tràn ly, cô vợ sau bao nhiêu ngày đánh ghen rồi đớn đau đủ cả thì đã có thể chia tay trong bình tĩnh. Kết thúc 1 cuộc hôn nhân vào đúng ngày Valentine không phải là điều người phụ nữ mong muốn. Thế nhưng, nếu chẳng có 1 mùa Valentine hạnh phúc nào thì dứt điểm vào ngày này cũng đâu phải là chuyện rủi đâu.