Tôi và chồng bên nhau ngót nghét 10 năm. Khoảng thời gian ấy, chúng tôi cùng nhau trải qua những tháng ngày gian khổ. Sống trong căn nhà trọ 12m2, nóng bức và ngột ngạt, cùng nhau chia gói mì, cái trứng.
Rồi tôi trúng mấy tờ vé số, dù không phải giải đặc biệt nhưng cũng được một số tiền lớn. Tôi dùng số tiền đó kinh doanh trái cây rồi nhờ đó cuộc sống khá giả lên từng ngày. Hàng ngày, tôi ở sạp trái cây ngoài chợ vừa buôn bán vừa nhận kết quả cho đám cưới, lễ đính hôn. Chồng tôi làm nhân viên văn phòng, ăn mặc chải chuốt, lương không cao nhưng đủ anh chi tiêu cá nhân.
Thời gian đầu, sau khi dọn dẹp hàng quán xong, tôi về nhà tiếp tục dọn dẹp nhà cửa. Nhưng sau đó đuối sức quá, chồng lại gợi ý thuê giúp việc nên tôi đồng ý. Cô giúp việc nhà tôi tuổi trung niên, đã có chồng con ở quê. Xét về ngoại hình, cô ấy đen đúa, xấu xí, thô kệch lắm.
Anh quan tâm tôi lắm, lúc nào cũng bảo tôi phải nghỉ ngơi, ăn uống bồi bổ. (Ảnh minh họa)
Được cái cô ấy nấu ăn ngon, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, gọn gàng nên tôi rất yên tâm. Vì việc làm ăn ngày càng tốt, số người đặt kết hoa, trái cây càng nhiều nên có khi tôi ở lại ngoài chợ qua đêm. Những đêm đó, tôi gọi điện về, chồng tôi lại đem cơm ra và phụ tôi tới 10 giờ mới về.
Anh quan tâm tôi lắm, lúc nào cũng bảo tôi phải nghỉ ngơi, ăn uống bồi bổ. Mỗi lần anh ra, mấy người bán cùng với tôi thường hay trêu chọc, bảo chúng tôi tình quá, kiểu này chắc sớm muộn cũng có con thứ 3. Những lúc đó, tôi thường cười mãn nguyện và hạnh phúc. Khổ một chút cũng được, tôi chỉ cần bình yên và hạnh phúc thế này thôi.
Hôm qua là ngày kỉ niệm 10 năm ngày cưới của vợ chồng tôi. Tôi biết chồng chẳng nhớ đâu vì tính anh hơi khô khan và dễ quên. Ngay cả ngày sinh của mình, chồng tôi còn chẳng nhớ nữa, nói chi ngày cưới. Muốn tạo bất ngờ cho chồng nên tôi báo tối nay ở lại tiệm trái cây, đồng thời bảo chồng cho con ngủ, không phải ra phụ giúp tôi.
Từ chiều, tôi đã đóng cửa tiệm rồi đi làm đẹp và mua món quà kỉ niệm. Tới 11 giờ khuya, tôi về nhà. Rón rén mở cửa, định bụng vào phòng ngủ sẽ tạo bất ngờ cho chồng rồi cùng nhau ôn lại những kỉ niệm thời còn gian khổ.
Anh nói rất nhiều nhưng tôi chỉ biết khóc. (Ảnh minh họa)
Ngờ đâu khi cánh cửa phòng ngủ mở ra, cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết đứng tại chỗ. Dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, chồng tôi và cô giúp việc đang quấn lấy nhau, ngay trên chiếc giường tôi vẫn nằm trong trạng thái khỏa thân. Tôi cay đắng bật điện lên. Hai người họ hoảng hốt kéo chăn mền che người lại.
Tôi lao vào đấm túi bụi vào người chồng. Tôi hỏi anh ta vì sao lại phản bội tôi trong khi tôi thì khổ sở kiếm tiền. Chồng tôi để yên cho tôi đánh. Đau lòng quá, bất mãn lẫn tuyệt vọng, tôi ngã quỵ xuống nền nhà ôm mặt khóc.
Chồng tôi xin lỗi. Anh nói do tôi ham tiền quá, bỏ bê anh nên anh cô đơn mới làm thế. Chứ anh vẫn còn yêu tôi nhiều lắm. Ngoài tôi ra, anh không yêu ai cả. Với cô giúp việc chỉ là qua đường thôi. Anh nói rất nhiều nhưng tôi chỉ biết khóc.
Tôi làm sao tin được chồng đây? Vết thương bị phản bội cũng không thể lành lặn được. Giờ tôi ở hẳn ngoài tiệm để suy nghĩ. Nên tha thứ hay ly hôn đây? Rồi chia chác tài sản, con cái nữa? Tôi đau đầu quá.