Cảnh lấy chồng xa thật sự rất thê lương. Mỗi khi nhớ cha nhớ mẹ cũng chỉ gọi điện về, nhìn mặt nhau qua màn hình điện thoại. Đã 3 năm rồi, từ khi mang thai rồi sinh đẻ bé Cún, tôi không thể về thăm bố mẹ được. Hai quê cách nhau 300 km, mỗi lần muốn về chơi là phải thu xếp công việc, chuyện nhà cửa, con thì còn nhỏ. Bố mẹ tôi nhớ cháu quá, mỗi lần gọi điện cứ thút thít.
Mãi đến tuần vừa rồi, vợ chồng tôi mới về quê thăm bố mẹ được. Chúng tôi ở nhà 3 ngày. Đó là khoảng thời gian tôi vô cùng sung sướng. Con gái nhỏ đã có ông ngoại bế suốt ngày. Cơm ăn nước uống thì mẹ lo hết. Vợ chồng tôi chỉ nghỉ ngơi, đi uống cà phê hoặc đi dạo xóm, trò chuyện với hàng xóm.
Sáng hôm đó, vợ chồng tôi phải về lại. Nhưng chìa khóa cổng bỗng dưng biến mất vô cớ. Chúng tôi tìm khắp nơi vẫn không thấy đâu. Mẹ tôi cứ bảo hay thôi ở lại thêm một ngày nữa, thế nào cũng tìm thấy chìa khóa. Mà công việc của chúng tôi đâu thể nói nghỉ là nghỉ.
Tìm mãi mà không thấy, tôi bực bội bỏ vào phòng mẹ nằm. Bỗng nhiên, tôi thấy cộm cộm. Lật gối mẹ lên, tôi thấy chiếc chìa khóa nằm bên dưới.
Tôi mừng rỡ cầm chìa khóa chạy ra ngoài. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ là mẹ đãng trí nên bỏ quên chìa khóa dưới gối nằm thôi. Ngờ đâu bà rớm nước mắt, nghẹn ngào bảo: "Mẹ giấu đó. Tụi bây về chơi có 3 ngày rồi lại đi đằng đẵng mấy năm trời. Mẹ không nỡ xa tụi bây, xa con bé Cún".
Nghe mẹ nói, nước mắt tôi chảy ròng ròng vì đau đớn. Bố tôi cũng đỏ hoe mắt, ôm lấy cháu gái mà hôn. Chúng tôi cũng muốn ở lại lắm nhưng không thể. Trên đường về, nhớ cảnh bố mẹ khóc nhìn theo xe mà tôi đau quặn lòng.
Tôi có nên bàn với chồng rằng đôi ba tháng thì về thăm bố mẹ không? Nếu anh không đi được (chồng tôi làm quản lý nhà hàng) thì mẹ con tôi tự về vậy.