Tôi thuộc mẫu phụ nữ thông minh, mạnh mẽ, không ngại va chạm. Bản tính ấy giúp tôi thành công trên thương trường nhưng không ngờ lại khiến tôi thất bại trong hôn nhân.

Mải mê phấn đấu trong công việc nên gần 30 tuổi tôi mới lấy chồng. Chồng tôi lại là anh giữ xe thâm niên trong công ty. Ai cũng nghĩ tôi lấy anh vì anh hiền lành chịu khó. Chẳng ai biết lý do thật sự.

Vốn dĩ tôi không yêu anh nhiều đến mức phải vung tiền cưới chồng nhanh chóng (nhà anh nghèo nên chi phí đám cưới tôi lo toàn bộ). Chỉ vì tôi đã lớn tuổi nên muốn có một mái ấm cho bằng bạn bè. Tôi nghĩ rằng cưới về rồi thì chắc chắn sẽ yêu nhau thôi. Còn anh vì sao lại chấp nhận tôi ư? Chính anh bộc bạch anh ngưỡng mộ tôi rất lâu rồi. Không ngờ lại có thể trở thành chồng tôi. Vậy là chúng tôi chính thức về chung nhà chỉ sau vài tháng ngắn ngủi tìm hiểu.

Nhưng không hiểu sao càng sống với anh tôi lại càng coi thường anh nhiều hơn. Anh chiều chuộng tôi đến mức làm người khác ghen tị. Hàng ngày tôi chỉ đi làm, tiếp khách rồi về vứt cặp trên salon. Anh sẽ cất giày, cất cặp, nấu nướng, pha nước tắm cho tôi. Đến nồi cơm tôi cũng chẳng biết cắm thế nào.

Vì cuộc gọi cho mẹ chồng lúc nửa đêm hôm ấy mà tôi bị chồng ném đơn ly hôn vào mặt - Ảnh 1.

Nhưng không hiểu sao càng sống với anh tôi lại càng coi thường anh nhiều hơn. (Ảnh minh họa)

Được chiều quá sinh hư, tôi bắt đầu coi những việc anh làm là đương nhiên. Hôm nào về sớm thấy nhà chưa lau là tôi bực bội mắng nhiếc anh. Đáp lại, anh vẫn ôn tồn bảo tôi đi tắm rồi vào ăn cơm. Dù tôi quá quắt đến đâu anh cũng nhường nhịn hết càng khiến tôi có suy nghĩ mình là bà chúa trong hôn nhân.

Có chồng rồi tôi vẫn không ngại đi bar hay nhậu nhẹt tới khuya về. Chồng gọi lần đầu tôi còn nghe máy. Gọi lần hai thì tôi tắt và khóa máy hẳn. Nhiều hôm tôi về nhà trong tình trạng say chẳng biết gì. Sáng hôm sau tỉnh dậy đã thấy chồng mua sẵn thức ăn sáng cho mình.

Hình như quá sức chịu đựng nên có lần anh gây sự khi thấy tôi nhậu say về. Anh mắng tôi là thứ hư hỏng. Vì có men lại cảm thấy bị xỉ nhục nên tôi cũng to tiếng cãi lại và đập phá đồ đạc. Anh chẳng nói nữa chỉ bỏ ra ban công hút thuốc.

Tháng trước tôi được đề bạt lên làm phó giám đốc công ty. Những người trong công ty cũng chuyển sang gọi chồng tôi là ông phó. Mỗi lần như thế anh đều xua tay lia lịa. Tôi còn cười nói anh nhờ tôi mới có được danh xưng ấy nếu không mãi mãi là thằng giữ xe quèn. Anh giận tôi thật. Suốt cả tuần sau anh đi nhậu liên tục. Quần áo, nhà cửa cũng chẳng màng đến nữa. Tôi tiếp khách về khuya anh cũng chẳng gọi hay phần cơm. Tuy nhiên dù tôi có nói gì anh cũng chẳng thèm trả lời lại.

Một hôm tôi đi về đã gần 11 giờ khuya. Nhà cửa vắng tanh tối om. Gọi điện cho chồng thì thuê bao càng khiến tôi điên máu lên. Tôi gọi về nhà mẹ anh để bắt bà gọi điện tìm con trai. Tôi còn nói bà không biết dạy con nên mới đi qua đêm khi đã có vợ. Tôi cung phụng cho gia đình này chưa đủ hay sao mà còn hành hạ tinh thần tôi. Nói một hồi thì tôi tắt máy.

Vì cuộc gọi cho mẹ chồng lúc nửa đêm hôm ấy mà tôi bị chồng ném đơn ly hôn vào mặt - Ảnh 2.

Tôi biết mình sai rồi nhưng chẳng có cơ hội sửa lỗi. (Ảnh minh họa)

Sáng sớm hôm sau chồng tôi về. Mặt anh đanh lại ném vào người tôi tờ đơn ly hôn rồi dọn đồ đi. Tôi tức tối kéo áo anh hỏi lí do. Bất ngờ anh hất tôi ngã xuống nền rồi chỉ thẳng mặt tôi gằn giọng: “Tôi cần vợ chứ không cần giám đốc trong nhà. Nếu không cố kiềm chế tôi đã cho cô vài tát. Nhờ ơn giám đốc cô mà mẹ tôi nửa đêm lên huyết áp phải nhập viện cấp cứu. Lấy cô đúng là sai lầm lớn nhất cuộc đời tôi”.

Anh đi rồi tôi vẫn không sao tin được vì tôi mà mẹ chồng nhập viện. Tôi chỉ định nói cho xả giận thôi chứ không nghĩ đến hậu quả. Ngay tức thì tôi xé đơn ly hôn rồi chạy vội vào viện thăm bà nhưng nhà chồng chẳng ai nở một nụ cười với tôi. Tôi đóng viện phí họ cũng không cho. Tôi biết mình sai rồi nhưng chẳng có cơ hội sửa lỗi. Ai có cách gì giúp tôi làm lành với chồng và nhà chồng thì chỉ tôi với. Tôi đâu muốn mất anh.