Năm tôi 6 tuổi, mẹ tôi qua đời vì bệnh nặng. Tôi cũng chẳng biết mẹ bệnh gì, chỉ nhớ mẹ thường nằm trên giường, người gầy gò yếu ớt không ăn uống được gì, thỉnh thoảng lại đi viện. Mà thời đó đi viện đâu có thuận tiện như bây giờ, bố tôi phải nhờ 1 ông bác trong làng - là 1 trong số ít người có xe máy - chở theo mẹ tôi và bố vào thị trấn. Thế nên mỗi lần mẹ đi viện là vô cùng tốn kém. Nhưng mẹ tôi vẫn không thể vượt qua được bệnh tật. Bà mất khi tuổi còn rất trẻ.
Rồi bố tôi lấy vợ hai. Mẹ kế đối xử với tôi cũng rất tốt, gần như không quá thân thiết cũng không xa lạ. Bà lo đủ cho tôi cơm ăn ngon áo mặc đẹp, không thua kém gì ai, thỉnh thoảng hỏi han chuyện học hành, bạn bè, nhưng thiếu vắng tình cảm gần gũi của huyết thống nên giữa chúng tôi gần như là kiểu tôn trọng nhau để sống. Kể cả khi bà sinh cho bố tôi một trai một gái thì tôi vẫn là cô chị cả có tiếng nói trong nhà.
2 năm trước, trên đường đi làm về, mẹ kế va quẹt với một chiếc ô tô. Nguyên nhân là mẹ kế tôi rẽ vào ngõ nhà mình nhưng không bật xi-nhan. Cũng may không có gì nghiêm trọng, nhưng không tránh được bị trầy xước, thâm tím tay chân, xe thì vỡ mảnh yếm nhỏ. Mẹ kế liền nằm nguyên tại chỗ để bắt người đi ô tô bồi thường. Bà gọi điện cho tôi ra để tăng thêm sức ép vì bố tôi đi làm và 2 em đi học chưa về, nhà chỉ có mình tôi.
Khi tôi biết đầu đuôi câu chuyện, lại xem camera hành trình của ô tô thì tôi hiểu người sai là mẹ kế. Xe của họ cũng bị móp 1 góc phần đầu, họ không bắt đền ngược nhà tôi là đã may rồi. Tôi liền xin lỗi và để họ rời đi, tránh việc tắc đường.
Cũng chính vì việc này mà mẹ kế giận tôi. Bà cho rằng xe to phải đền xe nhỏ, bà không cần biết mình có sai hay không, chỉ cần người nhà ra đủ đông là có thể gây sức ép buộc họ bồi thường. Lý lẽ của mẹ kế là người đi ô tô lắm tiền nhiều của, đền vài trăm ngàn cho mình sửa xe thì có đáng gì.
Mặc tôi thuyết phục, giải thích đủ lời, bà vẫn hậm hực bỏ về nhà nằm, cơm tối không ăn. Tôi phải bỏ tiền túi ra sửa xe cho mẹ kế, cũng mua thêm ít cao xoa bóp cho bà nhưng bà vẫn giận.
Cứ tưởng chuyện này chỉ là việc nhỏ, trôi qua rồi thôi. Không ngờ đêm hôm kia, tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của mẹ kế và bố tôi.
Cuối tuần này là tôi tổ chức đám cưới, thế nên mấy ngày gần đây, tôi khá bận rộn, cũng căng thẳng không ngủ được. Đêm qua tôi định ra ngoài ban công hóng mát nên đi qua phòng của bố mẹ và nghe được sự việc liên quan tới tôi. Bố tôi hỏi mẹ kế đã mua vàng để trao cho tôi trong ngày cưới chưa?
Mẹ kế liền nói: "Con gái anh là đứa tâm hướng ra ngoài, không biết bênh vực bảo vệ người nhà, tại sao em phải cho nó của hồi môn? Nó có biết thương người mẹ kế này đâu mà em phải thương nó. Anh có thì anh đi mà cho con gái anh".
Bố tôi vội nói: "Anh làm gì có tiền. Tài chính trong nhà đều là em nắm cả, làm được đồng nào anh đưa cho em hết rồi còn đâu. Mẹ nó trước kia bệnh tật tiêu tốn bao nhiêu tiền của, không để lại được cho nó chút ít tài sản nào. Thôi, em thương tình con nó mồ côi mẹ từ nhỏ mà lo cho nó nốt lần này, để nhà chồng nó đỡ coi thường".
Nghe đến đây, trong lòng tôi trào lên một nỗi đau tức, đắng nghét không thể kìm nén được nên tôi đẩy cửa, xông vào hét lên: "Con không cần, con không cần tiền của 2 người". Nói xong, tôi bỏ chạy, tới nhà bạn ở nhờ.
Cả ngày hôm qua và hôm nay, bố liên tục gọi điện bảo tôi về nhưng tôi chưa nguôi ngoai. Tôi không biết phải đối diện với bố và mẹ kế thế nào nữa. Sắp tới đám cưới rồi mà tâm trí tôi giờ chỉ toàn đau khổ. Tôi nên làm gì đây?