Hồi thanh niên, bố tôi từng suýt chết đuối nhưng may mắn được một người qua đường cứu. Người ấy cũng chỉ hơn ông vài tuổi. Ông mang ơn người ta suốt đời và luôn căn dặn con cái phải làm việc thiện, phải giúp đỡ người khác và phải gửi quà cáp lễ vật cho người đó mỗi dịp Tết, do họ ở khá xa.
Đến nay hai nhà cũng đi lại với nhau hơn 20 năm. Nhà bên đó có mỗi một cậu con trai đang là kỹ sư xây dựng thì bị tai nạn giao thông nặng khiến đầu óc bị ảnh hưởng nhẹ. Bình thường anh ta vẫn sinh hoạt như bao người khác, nhưng chỉ cần thay đổi thời tiết hoặc gặp chuyện áp lực, anh ta đau đầu và sinh sự khắp nơi, đập phá đồ đạc như nổi cơn điên.
Năm nay anh ta 30 tuổi rồi và bố thì đang thuyết phục tôi lấy anh ta. Lý do của ông là: Mang ơn thì trả cho hết kiếp. Mạng của ông được người ta cứu thì mới có tôi, giờ người ta không may, có độc nhất một cậu con trai lại bị như thế, tôi về bên đó coi như thay ông chăm sóc họ, thay ông trả nốt ơn nghĩa này. Ông còn động viên tôi cố sinh cho họ đứa con nối dõi.
Mẹ tôi thì phản đối. Bà bảo không thể vì chuyện cũ hơn 20 năm trước của bố mà giờ bắt tôi phải gánh. Thời buổi hiện đại, không trả ơn bằng cách này thì có thể trả bằng cách khác, nào có chuyện gả cưới con như thời xưa. Thậm chí bà chấp nhận chu cấp mỗi tháng cho nhà bên đó 4-5 triệu coi như nuôi con giúp họ chứ nhất quyết không làm lỡ đời tôi, không cho tôi lấy người điên.
Tôi thì từng gặp anh ta vài lần, trước kia cũng chẳng có cảm tình gì nhưng từ ngày anh ta bị tai nạn thì tôi lại thấy thương thương. Tôi theo dõi facebook thấy anh ta toàn post những chuyện rất hài hước, tốt đẹp, những mẩu chuyện nho nhỏ trong cuộc sống của anh ta. Nếu chỉ nhìn và đọc những gì anh ta thể hiện trên facebook thì chẳng ai nghĩ anh ta từng gặp nạn lớn như thế.
Tôi lại chưa từng chứng kiến cảnh anh ta nổi điên nên trong thâm tâm tôi không cảm thấy sợ, thành ra cũng muốn đồng ý với bố. Chỉ có mẹ tôi là hết lời can ngăn.
Thật sự giờ tôi cũng hơi tiến thoái lưỡng nan, tôi muốn tìm hiểu anh ta thêm một thời gian và cũng muốn ở bên khi anh ta lên cơn để xem mình có thể chịu đựng được không, nếu chịu được, tôi chấp nhận lấy anh ta và sinh những đứa con nối dõi. Nhưng nếu như vậy thì có nghĩa tôi phải tới ở nhà họ dù chưa cưới xin. Làm vậy có nên không hả mọi người? Liệu có rước lấy điều tiếng gì về không? Mong mọi người tư vấn cho tôi.