Người xưa nói quá tam ba bận, vậy mà bây giờ đã là lần thứ 3 tôi bị sẩy thai. Kết hôn được hơn 2 năm mà tôi vẫn không có dấu hiệu gì, ai cũng nghi ngờ gièm pha tôi “tịt ngòi”. Lần sảy thứ nhất lúc con chỉ được 6 tuần. Sáng thử thai được 2 vạch, hai vợ chồng ôm nhau mừng suýt khóc.
Sáng như thế, ấy vậy mà tối lại đau bụng quằn quại tới nỗi phải nhập viện. Rồi bác sĩ bảo hư thai. Tôi khóc tôi buồn, nhưng chồng tôi vẫn cố an ủi, “cứ coi như là điều hoà kinh nguyệt đi em”.
Lần thứ 2 tôi bị thai ngoài tử cung, thế là cũng sẩy. Con trong bụng chưa được quá 9 tuần. Nhớ mãi hình dáng của chồng ngồi ngoài hành lang bệnh viện. Anh ngồi rũ rưỡi, khuôn mặt xám xịt gục vào hai bàn tay. Mắt đỏ hoe nhưng lúc thấy vợ ra vẫn cố nở một nụ cười. Anh không nói gì, chỉ xiết lấy tay tôi, khẽ bảo “về nhà thôi”.
Và lần này đã là lần thứ 3. Dây chằng tôi yếu nên không giữ được con. Cả 4 tháng nằm nhà không dám nhúc nhích thế mà vẫn không giữ được. Tôi nên giận bản thân mình không có bản năng làm mẹ hay phải trách số phận đây?
Mẹ chồng đã mất hết kiên nhẫn với tôi, nên khi tôi có dấu hiệu sảy thai, bà không hỏi thăm nửa lời, cũng không vào bệnh viện. Chỉ có chồng ra vào thăm nuôi, tự tay hầm cháo, dìu đỡ tôi đi toilet và giặt quần áo dính bê bết máu của vợ.
Thân xác và tinh thần tôi đau đớn rã rời, nhưng nhìn chồng suy sụp tôi càng muốn chết đi hơn. (Ảnh minh họa)
Bác sĩ bảo tôi sẩy thai nhiều nên tử cung sẽ càng yếu, tỉ lệ đậu thai thấp hơn đã đành nhưng khả năng giữ thai lại càng khó. Tôi bi quan nghĩ, dây chằng tôi như thế thì mang thai lần này hay lần khác cũng thế thôi.
Thân xác và tinh thần tôi đau đớn rã rời, nhưng nhìn chồng suy sụp tôi càng muốn chết đi hơn. Nhìn vào mắt anh tôi đã thấy sự tột cùng tuyệt vọng của một người 3 lần làm bố hụt. Hôn nhân không con cái cũng như nấu một món canh mà không cho muối, có gắng gượng húp thì cũng sẽ đến lúc phải đổ đi.
Mấy hôm nằm bệnh viện tôi chợt nghĩ, có khi chia tay để anh kiếm vợ thì hơn. Và có lẽ gia đình anh cũng muốn thế. Bố mẹ chồng luôn muốn tôi có con ngay, nhưng họ phải đợi tới hơn 2 năm sau tôi mới mang thai lần đầu. Rồi từ đó cho đến nay đã ba lần tôi làm sẩy đứa cháu nội thân yêu của họ.
Lúc từ bệnh viện về lại nhà chồng thấy không khí khác hẳn, mọi người nặng nề và lạnh lùng. Tôi ốm không nhếch mép nổi những vẫn cố gắng hỏi thăm mọi người, trong khí đó họ chỉ ừ hừ qua loa. Mẹ chồng không nấu cho tôi một bát cháo, mặc dù bác sĩ đã dặn cơ thể tôi bây giờ rất yếu. May mà chồng vẫn thương tôi.
Nằm trong phòng tôi nghe anh to tiếng với mẹ mình về việc bà không nấu cháo cho tôi. Tôi đã định đi ra ngăn anh nhưng không đứng dậy nổi. Từ hôm đó anh đều đặn nấu cháo cho tôi trước khi đi ngủ. Sáng mai tôi chỉ việc hâm lại cho nóng và ăn trong ngày.
Tôi bảo chồng đưa tôi về quê để mẹ tôi chăm sóc nhưng anh không chịu vì không muốn xa nhau lúc tôi đang đau ốm. Bù lại, anh về tận quê để đưa mẹ và em gái tôi lên thăm. Trước đây anh ở lại trưa tại công ty nhưng từ ngày tôi ốm thì anh về nhà. Mặc dù về cũng không làm gì, anh ăn cơm, tôi ăn cháo, cả hai lặng lẽ không nói gì. Có nhiều hôm anh về muộn, chỉ ở nhà được 30 phút phải đi làm ngay, thế nhưng anh vẫn về. Bố mẹ anh mắng anh cũng mặc.
Giá như anh cứ lạnh nhạt với tôi như gia đình anh thì có lẽ tôi còn thoải mái. (Ảnh minh họa)
Thấy chồng vừa về ăn miếng cơm lại vội vã đi ngay, tôi thương anh đứt ruột gan. Chỉ ước mình tài giỏi có thể sinh cho anh một đứa con. Tôi có xa gần bóng gió chuyện chia tay để anh tìm vợ mới. Thế là anh dỗi, bảo “nói chuyện này lần nữa là anh đưa đi khám đầu đấy nhé”. Tôi nghe mà vừa nhẹ nhõm vừa xót xa. Nhưng cũng vì anh tốt với tôi quá mà tôi áy náy vì không thể làm tròn bổn phận của một người vợ. Giá như anh cứ lạnh nhạt với tôi như gia đình anh thì có lẽ tôi còn thoải mái.
Hôm trước vào phòng làm việc của anh, tôi tình cờ thấy 3 đôi giày sơ sinh trong ngăn kéo mà không kìm được nước mắt. Đó là cách mà anh tưởng nhớ 3 đứa con không may mắn được ra đời của chúng tôi.
Tôi hiểu anh khao khát được làm cha như thế nào. Điều đơn giản và bản năng như thế mà tôi cũng không làm được. Tôi thật vô dụng phải không mọi người? Hay là cứ cố mà chia tay anh để thà anh đau khổ lúc này nhưng về sau được hạnh phúc? Còn hơn là cứ chịu đựng một người vợ “tịt ngòi” và bất lực như tôi?