Năm hết Tết đến, bận bịu bao việc mà phải ngồi gõ đôi dòng để hỏi ý kiến của các chị em và anh em thế này, thật tôi cũng cực chẳng đã. Nhưng bây giờ tâm trạng tôi đang rất rối và tồi tệ. Tôi không thể hiểu nổi người vợ, người bạn đời của mình là người thế nào nữa. 

Vợ chồng tôi lấy nhau tính đến nay được 4 năm. Chúng tôi có 1 con trai 3 tuổi rất kháu khỉnh, đáng yêu. Cũng như những cặp vợ chồng khác, thỉnh thoảng chúng tôi cũng có chút cãi vã, bất hòa. Được cái bọn tôi nhanh làm lành, chưa lần nào xô xát đến mức đem đơn ly dị ra dọa nhau cả.

Từ khi con trai tròn 2 tuổi, tôi đã lên kế hoạch sinh thêm bé nữa. Tôi muốn đứa lớn cách đứa bé 3 tuổi để chăm luôn 1 thể, tránh để sau này lại ngại chăm trẻ con, không muốn đẻ. Vợ tôi cũng nhiệt tình đồng ý.

Không may thời gian đó tôi lại hay phải đi công tác xa nhà 4 tháng nên chẳng thấy vợ có động tĩnh gì nữa. Tầm cuối tháng 9, xong công việc, tôi quyết định xin sếp cho tôi về làm ở gần nhà 1 thời gian để thực hiện kế hoạch đã bị trễ 1 năm của mình.

Vợ lạnh lùng tuyên bố sảy thai, tôi nghi vợ có nhiều khuất tất 1
Khi mang bầu lần thứ nhất, khỏi phải nói vợ tôi vui và giữ gìn đến thế nào.

Đến đầu tháng 11, vợ tôi mang bầu. Khỏi nói tôi vui đến chừng nào. Buổi đêm, thỉnh thoảng tôi còn nằm mơ thấy có bé gái dễ thương ngồi trên đùi tôi nô đùa. Tôi càng cho đó là ý trời, nghĩ mình sắp có 1 cô công chúa nhỏ.

Tôi đem chuyện kể với vợ thì cô ấy gạt phắt “Chúa cheo cái gì, em quyết rồi, đứa bé này không đẻ được đâu. Em đang dự định phá đây”. Đang cao hứng nhận được gáo nước lạnh từ vợ, tôi vừa ngỡ ngàng vừa bực tức. Vợ tôi không thấy vẻ mặt khó chịu của tôi, cứ thế bô bô.

“Năm nay con Rắn, vợ chồng mình lại đều tuổi Dậu. Đẻ con năm nay chẳng khác nào cõng rắn cắn gà nhà anh ơi. Giải tán thôi. Mà hôm trước em cũng đi xem bói. Thầy bảo năm nay mình không vượng đường con cái đâu, sinh ra phá bố mẹ làm ăn, không thì cũng dị tật, chết yểu”.

Nóng mặt vì những lời vừa mê tín vừa nhẫn tâm của vợ, tôi đập mạnh tay xuống giường, nghiêm mặt cảnh cáo: “Cô điên à? Bói toán cái gì. Cô mà bỏ con thì tôi cũng cho cô cuốn xéo!”. Vợ thấy tôi giận nên cũng chẳng dám bật, ngấm ngầm đi vào bếp.

Được 2, 3 ngày không thấy nói gì, tưởng là biết điều rồi. Ai dè vợ thấy tôi nguôi, lại bắt đầu ỉ ôi đòi bỏ đứa bé. Lần này, cô ấy lấy lý do lúc chưa biết là mang thai, bị ốm nhẹ có dùng thuốc nên lo ảnh hưởng đứa bé. 

Tôi đưa vợ đến 1 người quen làm bác sĩ để khám thì được tư vấn là thai còn nhỏ chưa biết rõ được, chờ theo dõi. Vợ tôi nghe vậy lại nằng nặc đòi phá cho… chắc ăn, kẻo tốn công chửa mấy tháng rồi lại sinh ra dị tật thì mệt lắm. Tất nhiên là tôi không đồng ý và bắt cô ấy về nhà ngay.

Tôi định dạy dỗ 1 trận cho cô ấy biết thân nhưng thấy tâm lý cô ấy có vẻ không bình thường, tôi nhịn. Chẳng là lúc đi khám tôi có hỏi qua bác sĩ về sự bất thường, cứ đòi phá thai của vợ. Bác sĩ bảo ở vào giai đoạn đầu mang thai, người vợ trở nên khá nhạy cảm, có nhiều cô nghĩ ngợi sinh bi quan, không muốn đẻ. Giai đoạn này người chồng cần phải chăm sóc nhẹ nhàng chứ đừng nên cáu giận.

Thế là mỗi khi vợ tôi đòi phá đi đứa trẻ, tôi lại phải nhịn cơn tức để dỗ dành. Cô ấy bày ra đủ mọi chuyện, nghĩ đủ mọi lý do để bỏ con. 

Đầu tiên là lý do đang có cơ hội thăng tiến trong công việc, nên không muốn vì chuyện sinh nở mà lỡ cơ may. Mẹ tôi phải ra mặt hứa chắc như đinh đóng cột, rằng sẽ dồn hết tiền lương hưu để chăm bẵm cháu mình, không khiến các con phải gánh nặng kinh tế, cô ấy mới thôi.

Tiếp theo là cô ấy bảo bị ám ảnh vì lần đẻ trước đau quá. Tôi thấy rất nực cười, đi phá thai còn đau hơn gấp bội ấy chứ. Dù vậy, tôi vẫn hứa sẽ chi mấy chục triệu cho cô ấy đi đẻ không đau ở Việt Pháp để cô ấy không moi lý do ngu ngốc này ra nữa.

Đuối lý, cô ấy còn đem con trai ra làm bia đỡ đạn, nói sinh tập 2 sẽ không có thời gian chăm bẵm, yêu thương đứa cũ. Lần này,  mẹ tôi còn xin nghỉ hưu sớm một năm để tiện chăm con dâu và đích tôn “vàng ngọc”. 

Cô ấy không viện được lý do gì nữa, giở chiêu nước mắt ngắn nước mắt dài, lu loa: “Tôi không muốn đẻ, không thích đẻ, tại sao lại ép tôi?”. Đến nước này thì tôi bực, gắt to: “Cô còn muốn gì nữa, đẻ con mẹ chồng chăm, mẹ chồng cho tiền nuôi. Cô còn ấm ức gì mà đòi bỏ nó. Sao cô ác tâm thế hả?”.

Vợ tôi cứ bưng mặt khóc, lắc đầu ngầy nguậy kêu không đẻ. Hỏi lý do tại sao không muốn sinh con thì chẳng nói được. Điên tiết, tôi viết ngay đơn ly hôn, gầm lên: “Đây, cô ký vào đây rồi thích làm gì thì làm, thích phá gì thì phá!”.

Bực mình, lại đúng lúc công trình ở Quảng Ninh cần người giám sát, tôi xin sếp cho đi ra đó mấy hôm để đỡ phải nhìn cái mặt khác thường của vợ. Được 1 tuần, lo lắng vợ ở nhà làm loạn, tôi lại ngậm bồ hòn làm ngọt, về nhà làm lành với cô ấy. Ai dè tiếp đón tôi là cái mặt tỉnh bơ, tưng tửng, trái hẳn với vẻ dở sống dở chết tuần trước.

Em lạnh lùng tuyên bố “Hư thai rồi, em bị ngã cầu thang!”. Tôi nghe mà rụng rời chân tay, vừa thương cho đứa con tội nghiệp chưa thành hình người, vừa nghi ngờ khi thấy vẻ mặt nhởn nhơ của em.

Dĩ nhiên, tôi chẳng tin lời vợ nói. Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy. Nghĩ đến thái độ trước đó của cô em, tôi không nghĩ chuyện sảy thai là sự thật. Nếu em ngã cầu thang đến mức hỏng thai, giờ này đã phải nằm viện, đau đớn lắm chứ làm gì có chuyện nhơn nhơn như thế. 

Hơn nữa, phải có người đến đưa vợ tôi đi khám chứ. Đằng này lại thần không biết, quỷ không hay, chẳng ai trong nhà biết chuyện cả.

Càng nghĩ, tôi càng thấy vợ tôi đặt điều, dối trá. Chắc chắn là em đã nhân lúc tôi vắng nhà một mình đi phá thai. Trong lòng tôi rất khúc mắc, không hiểu sao vợ phải làm như thế. Trước đây, khi có mang con trai đầu lòng, cô ấy rất vui vẻ, hân hoan mà gìn giữ lắm. Chẳng hiểu sao lần này lại dở điên dở khùng như vậy.

Nghĩ mãi, tôi cũng chỉ nghĩ được 2 lý do. Một là cái thai đó không phải của tôi nên em muốn phá để phi tang chứng cứ ngoại tình. Hai là vợ tôi mắc bệnh thần kinh nặng. Lý do thứ 2 có vẻ không khả thi lắm vì trước đây và bây giờ, vợ tôi hoàn toàn bình thường. Chẳng lẽ vì có bầu mà sinh ra điên dại ? Chỉ có thể là ngoại tình phi tang chứng cứ.

Vợ lạnh lùng tuyên bố sảy thai, tôi nghi vợ có nhiều khuất tất 2
Vậy mà mang bầu "tập 2", em lại một mực đòi phá thai và lén lút phá thai

Giờ cứ nhìn thấy bản mặt của vợ là tôi lại nghĩ đến 1 người vợ đốn mạt cắm sừng chồng, 1 người mẹ nhẫn tâm giết hại con.  Sự hoài nghi trong tôi ngày 1 lớn hơn. Hơn 1 tuần trước, vì ấm ức và bực mình không kiềm được, tôi đã lớn tiếng truy vấn và đuổi vợ về nhà ngoại.

Hơn tuần vợ về quê ngoại lánh nạn, cả nhà tôi xúm vào hòa giải. Mẹ tôi bảo không nên da nghi, có thể chỉ là vợ tôi chưa sẵn sàng, chưa muốn đẻ, không nên ép uổng. Nhưng tôi lại thấy không phải thế. Đã làm mẹ 1 lần rồi, có gì mà chưa sẵn sàng, chắc chắn là có điều khuất tất.

Bây giờ cái thai đã mất, chẳng có gì còn lại để tôi mang đi kiểm tra, đối chất. Con trai lớn của tôi thì ở nhà bà nội. Tôi cũng chẳng tập trung vào làm việc cho tốt được.

Tôi đang chưa biết giải quyết thế nào. Bỏ thì thương con, tiếp tục thì bản thân khó chịu. Mong mọi người hãy góp ý cho tôi để mọi chuyện được dứt điểm sớm. Tôi cảm ơn!