11 năm hôn nhân, chị chưa hề nghi ngờ anh dù chỉ một lần. Anh là người đàn ông có trách nhiệm và đủ bản lĩnh vượt qua cám dỗ ngoài xã hội, một lòng hướng về gia đình. Chị tin yêu và khâm phục anh cũng vì lẽ đó.
Nhưng để một người đàn ông như anh thốt lên câu “anh không thể kìm nén được tình cảm của mình, chỉ muốn vứt bỏ hết tất thảy để đến bên em”, thì khi ấy tình yêu anh dành cho người con gái kia phải lớn lao biết nhường nào? Nếu anh là kẻ dễ dàng buông lời bỡn cợt phụ nữ, chị hẳn chẳng đau lòng tới mức như này. Suy cho cùng đó là một câu tán tỉnh hòng hạ gục đối phương của một gã đàn ông đang muốn “tòm tem” bên ngoài mà thôi. Nhưng chính vì chị hiểu anh, nên con tim chị mới tan nát thành ngàn mảnh.
Đó là cô gái trẻ thực tập sinh ở công ty nơi anh làm việc. Chị không biết anh bắt đầu yêu cô bé từ bao giờ, song chắc hẳn anh đã có một khoảng thời gian đấu tranh tư tưởng mãnh liệt, để rồi cuối cùng không thể làm chủ nổi mình, bắt đầu thể hiện sự quan tâm, săn sóc ra mặt. Anh tận tình hướng dẫn về chuyên môn, quan tâm đến cuộc sống hàng ngày, tâm tư tình cảm của cô bé. Thậm chí anh còn làm những việc ngốc nghếch tựa một cậu bé mới lớn vừa biết yêu. Anh lặng thầm vào facebook cô bé bất cứ lúc nào rảnh, lén để quà trong túi xách của cô bé, tặng hoa nặc danh, mua vé xem phim nhưng lại cất kĩ trong ngăn kéo bàn làm việc vì ngại ngùng không dám cất lời mời…
Ảnh minh họa
Yêu và sống bên nhau nhiều năm, những thay đổi trong cảm xúc của anh sao chị không nhận ra. Chị thường thấy anh thất thần, lơ đãng, ở bên vợ nhưng tâm hồn cứ để đâu đâu. Chị hỏi thăm, anh nói vì chuyện công việc, anh đang phấn đấu thăng chức nhưng lo lắng vì nhiều người cạnh tranh. Chị tin ngay, không hề gặng hỏi nửa lời. Để rồi cuối cùng, vô tình biết được mật khẩu facebook của anh, chị đã chứng kiến những dòng chữ khiến chị chết lặng như vậy đấy.
Cô bé kia cảm ơn tình cảm anh dành cho mình cùng những giúp đỡ hết mình của anh, bày tỏ sự tôn trọng, quý mến với anh, nhưng tình cảm thì không nhận được, bởi người ta không muốn là kẻ thứ 3 phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác. Còn anh thì chất chứa đau thương khi bị từ chối: “Anh xin lỗi em, anh biết anh yêu em là sai trái, sẽ khiến em khó xử. Bao lần anh tự dặn lòng phải quên em đi, vì vợ và 2 con, nhưng không thể em ạ. Lúc nào anh cũng nghĩ tới em, trong mơ cũng đầy hình ảnh em, không tập trung làm được việc gì nữa cả. Anh phải làm thế nào để quên được em đây?”.
Cô bé kia vẫn từ chối và anh không nài nỉ thêm. Có lẽ anh biết, tình cảm của mình là vô vọng. Và chị cũng biết, cô bé kia đã cư xử đẹp, giữa họ không xảy ra chuyện gì, nhưng cõi lòng chị như chết lặng. Thảo nào mấy hôm nay, tối nào anh cũng về nhà trong tình trạng say rượu. Anh bảo với chị, do đợt này phải xã giao nhiều, chị liền chẳng mảy may nghi ngờ. Nếu không tình cờ đọc được những tin nhắn này, chị vẫn chẳng hề hay biết, chồng mình đã hết yêu mình tự bao giờ!
Nếu vẫn còn yêu vợ, sao anh có thể yêu người phụ nữ khác? Nếu vẫn còn yêu vợ, sao trong đầu anh có thể có ý nghĩ gạt gia đình sang một bên, bất chấp tất cả chỉ để mong được yêu cô bé đó? Quá đau đớn, đau đến tê dại cảm xúc, vì thế sau khi biết mọi chuyện chị vẫn không hề làm ầm ĩ hay tra hỏi chồng. Chị chỉ lẳng lặng suy nghĩ, mấy đêm liền thức trắng.
Ảnh minh họa
Cuối cùng, chị quyết định viết đơn ly hôn. Không phải là phút xốc nổi nhất thời, hay chỉ mong thỏa mãn cái Tôi cá nhân cao ngạo, đó là quyết định chị đưa ra sau khi cân nhắc, suy nghĩ kĩ càng. Bởi dù có tha thứ cho anh thì cuộc sống hôn nhân của anh chị từ giờ phút này trở đi cũng chẳng còn được hạnh phúc nữa. Do anh đã thay lòng, và vì tổn thương này mà chị sẽ chẳng còn đối xử được với anh như xưa. Có thể tha thứ, nhưng dễ gì mà quên đi?
Sau tất cả, trái tim anh đã dành cho người khác thì làm sao chị có thể sống hạnh phúc bên chồng nữa. Một khi lúc ấy cô bé kia chấp nhận tình cảm của anh, lúc này người đưa đơn ly hôn, hẳn là anh mới đúng. Chua xót và cay đắng làm sao! Và rồi tương lai sau này, do anh đã chẳng còn yêu chị, nên cũng chẳng ngoại trừ khả năng anh có thể tiếp tục dành tình yêu cho một người khác nữa!
Chị rất lịch sự, bình thản đưa đơn cho anh, không một lời mắng nhiếc, trách móc. Chị chỉ nói, chị không thể sống tiếp với người chồng hết yêu mình, tốt nhất là giải thoát cho cả hai, chia tay nhau hòa bình. Anh không chịu kí, cầu xin chị tha thứ, nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại rằng anh và cô bé đó chưa có gì cả, chứ đừng nói là “lên giường”. Chị cười đắng nghét, thà rằng anh đi “bóc bánh trả tiền” mà không hề có tình cảm, có khi chị còn dễ bề tha thứ cho anh hơn!
Thực ra ly hôn hay kết hôn cũng chỉ là có thêm một tờ giấy. Nếu anh thực sự yêu thương con, thì anh vẫn sẽ yêu thương chúng, chẳng vì ly hôn mà con cái mất đi tình cảm của bố. Ly hôn nhưng vẫn làm bạn, cùng chăm lo cho con là phương án tốt nhất với chị lúc này, con cái nào được hạnh phúc khi bố mẹ không hạnh phúc. Nếu hiện tại này, chị cam tâm nuốt nước mắt tha thứ cho anh, tiếp tục chung sống thì đối với chị sẽ là địa ngục. Cuộc đời ngắn lắm, chị không muốn phải làm khổ mình…