Tôi và vợ tôi cưới nhau do mai mối. Vợ tôi không xinh, da đen nhẻm lại lùn tịt, chỉ được cái ngoan và hiền. Khi ấy tôi vừa chia tay người yêu nên tặc lưỡi cưới cho xong. Trước khi cưới nhau, vợ tôi làm việc cho một doanh nghiệp tư nhân với mức lương gần chục triệu. Tôi đi làm với chức danh trưởng phòng lại ở cùng bố mẹ nên thu nhập trong nhà cũng không phải lo lắng nhiều.

Cưới nhau không tình yêu nên hai vợ chồng như hai cái bóng, chỉ khi nào có việc gì thì mới trò chuyện với nhau, còn không thì mỗi người một việc. Cưới nhau được hơn 2 tháng thì vợ tôi có bầu, vì thể lực yếu nên cô ấy bị động thai phải nghỉ việc ở nhà dưỡng sức. Vốn dĩ khi cưới vợ, mẹ tôi phản đối lắm, vì chê cô ấy thấp, lại gầy như vậy thì sau này khó sinh con cái. Nay được cớ, con dâu ốm nằm nhà thì bà suốt ngày mắng nhiếc và trách móc. Bà luôn cho rằng cô ấy lười và trốn việc nên mới giả vờ đau ốm như vậy.

Tôi thì thờ ơ chẳng chăm sóc gì vợ, nhiều khi cũng tin lời mẹ vì dù gì mẹ cũng sinh ra 3 đứa con. Vợ tôi có bầu thì ốm nghén đến hết gần 9 tháng, chẳng ăn uống được gì, người thì gầy như que củi nhưng chẳng bao giờ thấy cô ấy kêu ca chuyện gì. 

Hàng ngày cô ấy vẫn cố gắng làm việc nhà, nấu cơm rửa bát để đỡ phải nghe lời mẹ trách móc. Bầu đến tháng thứ 8, thứ 9 vợ tôi vẫn phải ôm một chậu quần áo tướng để giặt vì mẹ tôi không cho giặt máy, sợ tốn điện tốn nước. Tôi vẫn tặc lưỡi vì thiên hạ người ta có bầu cả mà có thấy ai phải nằm một chỗ đâu.

vợ đi đẻ
Hàng ngày cô ấy vẫn cố gắng làm việc nhà, nấu cơm rửa bát để đỡ phải nghe lời mẹ trách móc. (Ảnh minh họa)

Tôi cứ nghĩ rằng vợ làm việc nhà cũng là chuyện bình thường thôi. Nhiều lúc còn nghĩ mình đi làm còn vất vả gấp vạn lần, vợ chỉ mang bầu và làm lặt vặt vài việc nắng không đến mặt, mưa không đến đầu thì có xá gì đâu.  

Cho đến ngày đưa vợ đi đẻ, khi ngồi ngoài phòng chờ tôi mới bắt đầu thấy có chút hồi hộp và lo lắng. Để giải tỏa tâm lý tôi bắt chuyện với một anh chồng khác cùng đưa vợ đi đẻ. Sau vài ba câu xã giao, anh chồng kia bắt đầu hào hứng kể về chuyện vợ bầu và nghén. 

Anh ta kể: “Vợ em mang bầu em sướng lắm anh à, nên chẳng cho vợ làm việc gì cả. Ba tháng đầu vợ em nghén lên nghén xuống, một tay em giặt giũ quần áo, cơm nước cho vợ. Trước kia em không biết nấu ăn, mà bây giờ món nào cũng nấu được. Cứ lên youtube xem cách thức rồi nấu y chang. Bữa nào cô ấy ăn được là em mừng lắm. Quần áo, tã lót mới của con cũng tự tay em giặt sạch sẽ, xếp vào giỏ chờ ngày đưa vợ đi đẻ. Sợ mình quên mất thứ gì, em còn dùng điện thoại ở chế độ nhắc nhở, từ việc mua bỉm đến sữa bột, tất chân, quần lót giấy cho vợ. Em có vất vả tí cũng chả sao, vợ đẻ con cho mình chứ có cho ai khác đâu mà lo anh nhỉ?”.

vợ đi đẻ
 Nhiều người tưởng tôi xúc động vì được ôm con nên chỉ trỏ cười cười nhưng thực ra tôi đang xót thương cho vợ. (Ảnh minh họa)

Trong câu chuyện của cậu ta tôi nghe có chút giọng điệu tự hào xen lần với hạnh phúc. Bất giác ngẫm lại mình, tôi chợt ngậm ngùi vì thấy mình thật là tồi tệ. Cả 9 tháng 10 ngày vợ mang thai tôi không một lời thăm hỏi xem vợ có thấy mệt không? Có ăn uống được không? Thấy vợ bị mẹ mắng tôi cũng chẳng bênh. Thấy vợ vất vả, tôi cũng chưa từng một lần nghĩ rằng mình phải đỡ đần việc cho vợ. 

Đang suy nghĩ miên man thì nghe có tiếng bác sĩ gọi tên để vào phòng đón con, chẳng suy nghĩ được nhiều, tôi chạy ào đến ôm con mà nước mắt cứ chảy. Nhiều người tưởng tôi xúc động vì được ôm con nên chỉ trỏ cười cười nhưng thực ra tôi đang xót thương cho vợ. Khi vợ được đẩy băng ca ra, tôi cầm chặt tay cô ấy. Giọng nghẹn ngào không nói được một câu cảm ơn, nhưng sau này tôi tự hứa sẽ quan tâm và chăm sóc cho cô ấy hơn.