Nội dung cuộc trò chuyện của anh với một người phụ nữ mà qua cách nói chuyện, tôi biết đó là người yêu anh, hiện đang ở quê, khiến tôi chết đứng. Anh động viên cô ấy hãy gắng chờ đợi, hãy biết “hi sinh” để anh thu xếp mọi việc ổn thỏa, khi anh cầm được số tiền lớn trong tay, anh sẽ ly dị với tôi để về quê cưới cô ấy.

Tốt nghiệp ra trường với điểm số xuất sắc và dù cha mẹ có cả một công ty kinh doanh vàng bạc đá quý to nhất nhì thành phố nhưng tôi không dựa vào nền tảng ấy của gia đình mà nộp đơn xin việc và đi phỏng vấn tại một công ty liên doanh với nước ngoài.

Tôi được nhận vào làm với mức lương khá cao mà một cô sinh viên vừa chân ướt chân ráo ra trường không thể tưởng tượng nổi. Thời gian cứ thế trôi đi, đến năm tôi 27 tuổi, trong một dịp giao lưu thanh niên giữa các công ty trong khu công nghiệp, tôi gặp anh, quản đốc của một phân xưởng trong công ty chế tạo máy.

Cũng phải nói thêm là dù ngoại hình xấu xí nhưng tôi được trời bù cho khả năng ăn nói khá tốt, thế nên khi công ty giao cho tôi cùng với một thành viên của đoàn bạn dẫn chương trình cho đêm giao lưu, tôi đành phải miễn cưỡng nhận lời vì ngại hình thức của mình không phù hợp trong vị trí đó.

Tôi dẫn chương trình cùng với anh và dưới con mắt của tất thảy mọi người hôm đó, chúng tôi là một cặp đũa lệch bởi tôi xấu xí bao nhiêu thì anh cao to, trắng trẻo và đẹp trai bấy nhiêu.

Sau đêm giao lưu đó, thêm một vài lần chúng tôi gặp nhau nữa và cũng không biết tôi thân thiết với anh từ khi nào, có lẽ trái tim cô đơn của một cô gái không có bạn trai đã khiến tôi dễ mềm lòng trước những cử chỉ ân cần và lời thăm hỏi, động viên của anh. Tôi mời anh đến nhà chơi, bố mẹ tôi mừng lắm khi thấy sự kiện trọng đại là con gái dẫn về nhà một người bạn trai.

Thế nhưng sau đó mẹ tôi lại thở dài bởi thấy chúng tôi quá chênh lệch về hình thức. Quê anh ở cách nơi chúng tôi làm việc gần 500 cây số, anh thuê nhà ở trọ cùng mấy công nhân trong phân xưởng nên anh ngần ngại khi mời tôi đến thăm phòng trọ của anh. Anh cũng kể cho tôi nghe về gia đình anh, về 4 đứa em cả trai lẫn gái đang tuổi ăn học mà anh hàng tháng đều phải chắt bóp tiền lương để gửi về phụ giúp bố mẹ nuôi các em.

Thế rồi chưa đầy nửa năm sau ngày quen nhau, tôi sung sướng đến vỡ òa khi nghe anh nói anh yêu tôi và muốn cưới tôi làm vợ. Bố mẹ tôi tất bật tổ chức đám cưới cho cô con gái rượu độc nhất, bố tôi còn khoát tay miễn phí hết cho nhà trai mọi khoản lễ nghĩa cưới xin vì điều kiện khó khăn, xa xôi.

Bạn bè đồng nghiệp bảo anh chuột sa chĩnh gạo, còn có không ít những lời xì xầm đàm tiếu rằng anh “đánh đổi” đời trai để lấy của cải, tiền bạc của gia đình tôi nhưng tôi gạt đi tất cả để lâng lâng trong men say hạnh phúc.

Tôi được chồng chiều chuộng như một bà hoàng, anh dành cả buổi chở tôi đi lang thang theo ý thích của tôi, hay tỉ mẩn đẽo gọt tặng vợ một đôi guốc mộc khi vô tình kiếm được một khúc gỗ. Tôi vốn vụng nấu nướng nên chồng tôi chẳng ngần ngại đeo tạp dề, tay mắm tay muối hàng ngày đi chợ nấu ăn rồi dọn cơm lên tận bàn ăn.

Cưới nhau đã 4 tháng nhưng tôi vẫn nghĩ mình đang trong cơn mơ. Chỉ có điều duy nhất là tôi muốn có con ngay vì bố mẹ tôi chỉ có mình tôi nên cũng rất mong có cháu bế bồng nhưng chồng tôi luôn trì hoãn việc đó, anh bảo để vợ chồng ổn định rồi sinh con cũng chưa muộn. Bố mẹ cho vợ chồng tôi một căn nhà 5 tầng mặt phố khang trang, một xe ô tô đời mới, chưa kể nhiều quà tặng có giá trị khác. Bố mẹ cũng muốn chúng tôi nghỉ việc ở công ty để về quản lý công ty kinh doanh vàng bạc cùng ông bà.

Riêng chồng tôi anh bảo anh muốn tự lập, không muốn mang tiếng nhờ cậy nhà vợ. Rồi anh thủ thỉ với tôi cho anh “vay” số của cải hồi môn mà bố mẹ tôi cho để anh mở công ty riêng. Trong khi tôi còn đang ngần ngừ vì muốn thuyết phục chồng về làm cùng bố mẹ thì tôi phát hiện ra sự thật khủng khiếp về người mà bấy lâu nay mình hết lòng yêu thương.

Hôm đó là ngày nghỉ nên hai vợ chồng tôi đều ngủ muộn. Tôi cũng ngủ nướng đến quá trưa mới choàng dậy vì đói, nhìn sang bên cạnh thấy chồng ngủ ngon lành nên không muốn đánh thức anh dậy mà tự xuống bếp để tìm đồ ăn. Đi ngang qua phòng làm việc của anh, tôi thấy cửa khép hờ nên bước đến định khép cửa vì sợ gió đập gây tiếng động.

Thấy màn hình laptop vẫn đang ở chế độ hoạt động, không giấu nổi sự tò mò về “thế giới riêng” của chồng tôi từ khi cưới đến nay, tôi click vào màn hình. Nội dung cuộc trò chuyện của anh với một người phụ nữ mà qua cách nói chuyện, tôi biết đó là người yêu anh, hiện đang ở quê, khiến tôi chết đứng. Anh động viên cô ấy hãy gắng chờ đợi, hãy biết “hi sinh” đợi chờ để anh thu xếp mọi việc ổn thỏa, khi anh cầm được số tiền lớn trong tay, anh sẽ ly dị với tôi để về quê cưới cô ấy. “Phải có nhiều tiền mới đổi đời, mới thoát được kiếp nghèo em ạ”, lời động viên của chồng tôi với cô người yêu như dao cứa từng nhát trong tim tôi.