Tôi cưới vợ đầu năm 2013. Cưới về, thấy vợ có chuyên ngành Dược nên tôi mở cho cô ấy một hiệu thuốc gần nhà. Vì thế, công việc của vợ tôi rất nhàn nhã. Tôi cũng muốn vợ vừa có việc làm, vừa có thời gian phụ chăm sóc mẹ tôi. Mẹ tôi năm nay mới ngoài 50 nhưng trông đã tiều tụy hơn cái tuổi của bà rất nhiều.
Tôi biết bà vất vả từ khi còn trẻ. Bố mẹ tôi ly hôn khi tôi mới được 2 tuổi, chị gái tôi 5 tuổi. Mẹ tôi ở vậy nuôi chúng tôi lớn đến bây giờ. Còn bố tôi đã sớm theo vợ hai vào Nam sinh sống. Suốt gần 30 năm qua, bố tôi chưa từng gửi về một đồng đỡ đần mẹ nuôi chúng tôi. Chúng tôi sống hoàn toàn nhờ bên ngoại và một ông bác bên nội.
Chị gái tôi hiện giờ sống với chồng con trong thành phố Vinh. Tôi làm quản lý xây dựng nên phải đi suốt, ăn ở tại công trình cho nên ở nhà chủ yếu mẹ và vợ tôi sống cùng nhau.
Tôi chưa bao giờ băn khoăn lo lắng chuyện mẹ chồng nàng dâu giữa hai người vì tính mẹ tôi lành hiền, hay nhường nhịn. Còn vợ tôi mặc dù có chút bốc đồng của tuổi trẻ nhưng nhìn chung cũng là người biết điều.
Song cách đây 2 tháng, tôi nghe được rất nhiều người nói với tôi về chuyện vợ tôi hỗn láo với mẹ chồng. Họ nói vợ tôi vênh mặt mắng mẹ tôi là bà già quê mùa, kém hiểu biết. Lời này đều là do các bác các thím vốn là những người hay đưa chuyện nói nên tôi cũng không tin lắm. Thêm đó, những khi ở nhà, tôi cũng chú ý quan sát song không hề thấy vợ tôi có biểu hiện gì bất kính với mẹ chồng. Vì thế, tôi bỏ ngoài tai tất cả những gì nghe được.
Tháng trước, tôi phải đi theo công trình ở Ninh Bình. Thời gian này, vợ tôi đang mang thai tháng thứ 6. Tôi biết cô ấy mệt nên đã dặn trước mẹ chịu khó nhường nhịn, bảo ban và bỏ qua những lỗi lặt vặt cho vợ. Nào ngờ, khi mẹ tôi càng nhường, vợ tôi càng được nước lấn tới.
Cách đây hai tuần, tôi nhận được điện của bác trai nói với tôi thu xếp thời gian mà về dạy dỗ lại vợ. Nếu không lần sau bác không nể tình gì mà đuổi thẳng cổ cháu dâu chứ đừng có hỗn láo với mẹ chồng như thế. Tôi rất bất ngờ. Bác tôi nổi tiếng là người nghiêm khắc và gia trưởng. Những việc nhà cửa, đàn bà, cãi nhau bác chưa bao giờ nhúng tay vào.
Vì bố tôi bỏ đi theo người khác, mẹ tôi lại ở vậy nuôi con nên hai vợ chồng bác tôi đỡ đần rất nhiều. Từ nhỏ tôi cũng coi bác như cha. Nghe bác nói vậy, tôi biết chuyện không nhỏ. Tôi vội bắt xe về nhà. Lúc về, tôi thấy vợ tôi không ra cửa hàng mà nằm vật trong phòng khóc lóc. Mẹ tôi đang lúi húi nấu cháo dưới bếp.
Bác gái kéo tôi vào nhà, nói với tôi rằng tối hôm qua vợ tôi bụng mang dạ chửa cầm theo túi xách đi đâu không rõ. Đến 9 giờ tối, mẹ tôi lo lắng gọi điện nhưng cô ấy không bắt máy. Bà bèn nhờ hai bác và các anh đi tìm giúp. Hóa ra vợ tôi ngồi ở nhà cô bạn học cùng trường cao đẳng mới lấy chồng về gần đây. Vậy là vợ tôi nói mẹ chồng ghê gớm. Đi đâu chút là vội tìm về sợ con dâu ngoại tình. Bụng to tướng như thế này ai nhòm ngó đâu mà phải canh với giữ… Nghe những lời bác kể lại, tôi giận vợ vô cùng, muốn vào hỏi vợ cho ra nhẽ. Nhưng bác gái khuyên can tôi vợ đang mang bầu, làm gì cũng đừng quá mà ảnh hưởng.
Ngồi một lúc thì bác ra về, mẹ tôi bèn bưng tô cháo lên bảo tôi mang vào cho vợ. Mang thai mà suốt từ sáng tới giờ chưa ăn uống gì, cẩn thận kẻo tụt huyết áp. Tôi thầm cảm ơn mẹ vì tính vị tha của bà. Mặc dù tức vợ nhưng nhờ những lời bà nói, cơn giận của tôi cũng lắng xuống.
Tôi khuyên bảo vợ có đi đâu thì bảo trước mẹ một câu, mẹ có cấm đoán đâu, chẳng qua mẹ lo lắng thôi. Vợ tôi vâng vâng dạ dạ, nói sẽ chú ý. Chẳng qua đang mang bầu nên hơi nóng tính mới lỡ miệng cãi lại mẹ như vậy. Yên ổn chuyện gia đình, chiều hôm đó tôi lại vội vã bắt xe về Ninh Bình để tiếp tục công việc.
Những ngày sau đó, buổi tối tôi đều gọi điện về cho vợ để tâm sự, vừa để vợ đỡ buồn, vừa giúp vợ hiểu mẹ hơn. Vậy mà trưa thứ sáu vừa rồi, tôi lại nhận được điện của một chị hàng xóm. Nói rằng về ngay mà can ngăn, kẻo không bác tôi đang đi nhờ người đưa trả vợ tôi về nhà mẹ đẻ.
Không rõ chuyện gì xảy ra, tôi gọi điện cho mấy người thân khác xác nhận thì biết tin, vợ tôi cãi nhau với mẹ chồng. Bác tôi sang khuyên can, dọa là còn hỗn láo nữa sẽ gọi điện cho thông gia sang mà đón con gái về. Cô ấy liền bật lại rằng trước có bao nhiêu người đi đón cô ấy về thì giờ phải từng đấy người đưa trả. Vậy là bác tôi đùng đùng lên nói sẽ nhờ gấp đôi người đưa trả vợ tôi về.
Giờ bác tôi vẫn đang nổi điên lên, đòi đi nhờ người đưa trả cô cháu dâu hỗn láo. Mẹ tôi và bác gái đang phải khuyên can. Vợ tôi thì đùng đùng thu dọn quần áo trong nhà. Chị họ bảo tôi mau mau về giải quyết.
Đến buổi tối, khi tôi vừa về đến cổng thì bị bác trai giữ lại. Bảo rằng qua nhà bác ngồi vì bác có chuyện muốn nói. Tôi không ngờ chuyện gia đình của mình khiến cho một ông bác luôn sống theo kiểu không bao giờ chấp nhặt những chuyện đôi co của phụ nữ lại phiền lòng. Bác bảo tôi dạy lại vợ, bác không chấp nhận một đứa cháu dâu lại hỗn láo với mẹ chồng như vậy. Bác vẫn luôn coi mẹ tôi như em dâu. Và cảm thấy mẹ tôi xứng đáng được người khác tôn trọng.
Hơn ai hết, tôi là người hiểu rõ nỗi vất vả của mẹ nhất. Dù thương và yêu vợ nhưng tôi cũng không thể chấp nhận được nếu việc đúng là như vậy. Trong đầu tôi đang nghĩ rất nhiều điều để nói với vợ. Nhưng khi tôi vừa bước chân vào cổng nhà mình, tôi nghe thấy vợ đang kêu la đau bụng, mẹ tôi thì luống cuống hết tìm thuốc đến tìm nước cho cô ấy uống.
Vậy mà cô ấy còn cáu lên quát mẹ tôi bằng những từ ngữ mà tôi không tiện nói ra ở đây, chỉ bởi mẹ tôi không đọc được tên thuốc nên liên tục hỏi cô ấy thuốc đó màu gì, trông như thế nào… Sau đấy, cô ấy còn gào lên rằng “Bà giỏi thì nhờ người đưa tôi về đi. Đừng quên giờ tôi đang mang thai cháu trai của bà. Tôi mà đi thì bà đừng hòng nhìn mặt cháu”.
Nếu không tận tai nghe được lời vợ nói, tôi vẫn còn cho rằng mọi người đang nói quá lên, chứ làm gì có ai đi làm dâu mà dám thách cả nhà chồng dám đưa trả về.
Nghe những điều vợ nói hết sức chối tai, tôi chạy vào với cơn tức giận bừng bừng. Trông thấy bộ dạng của tôi hùng hổ chạy vào, mẹ đã ôm chặt lấy tôi xin tôi đừng làm điều gì nóng nảy. Vợ tôi thì tỏ ý ấm ức nhưng đã im lặng không dám nói.
Tối đó, sau khi ăn cơm xong, tôi bảo mẹ đi nghỉ trước còn mình ngồi nói chuyện với vợ. Tôi nói rất nhiều, có dọa dẫm có khuyên răn có nhẹ nhàng, tôi muốn vợ tôi phải kính trọng và chăm sóc mẹ tôi chứ không phải ở nhà làm nữ vương, sai bảo mẹ chồng. Đừng ỉ vào việc đang mang thai mà tha hồ xằng bậy. Vợ tôi tỏ ra rất tiếp thu nhưng tôi không dám chắc khi tôi không ở nhà, mẹ tôi sẽ còn phải chịu đựng những gì nữa.
Tôi chưa phụng dưỡng được gì cho mẹ mà đã làm bà thêm khổ vì con dâu. Tôi nên xử lý chuyện này như thế nào đây? Tôi không thể bỏ vợ trong lúc mang thai được. Nếu để mẹ tôi côi cút một mình, còn vợ chồng sống riêng thì làm sao nỡ. Chắc rằng mẹ tôi cũng đang mong chờ cháu nội lắm. Còn để vợ ở nhà với mẹ như thế này, tôi sợ mẹ tôi vẫn phải chịu nhiều ấm ức.