Tôi và Khang quen nhau khi cùng làm việc tại một công ty. Được mọi người vun vén, chúng tôi nhanh chóng cảm mến, yêu nhau và kết hôn chỉ sau 6 tháng hẹn hò.

Ai cũng bảo tôi tốt số vì lấy được Khang, đẹp trai, công việc ổn định, hiền lành, ít nói gia đình lại cơ bản. Bố mẹ Khang cũng rất quý mến tôi, ngay khi yêu đã liên tục giục cưới. Sau khi kết hôn, tôi trải qua cuộc sống làm dâu khá "dễ thở", được bố mẹ chồng cưng chiều vô cùng.

Cuộc sống yên ấm của tôi mới chỉ diễn ra vẻn vẹn được hai tuần thì sóng gió đã vội vàng ập đến. Hôm ấy, tôi tan sở và về nhà như thường lệ. Vừa chào bố mẹ, tôi bất ngờ mất vài giây khi nhìn thấy một đứa bé trai khoảng 5 tuổi đang ngồi gọn trong lòng bà khóc nức nở còn mẹ chồng tôi thì ra sức dỗ dành nó.

Vừa cưới được ít hôm, tôi chết đứng khi thấy một đứa bé đến nhà rồi gọi mẹ chồng mình là bà nội - Ảnh 1.

Cứ tưởng có được một cuộc hôn nhân hạnh phúc, ai ngờ sóng gió đến với tôi quá nhanh. (Ảnh minh họa)

Phản ứng bình thường như bản năng của một con người, tôi hỏi mẹ thằng bé này là con ai. Bất ngờ, nó nhìn tôi và hét lên: "Hồ ly tinh, hồ ly tinh" khiến tôi hoảng sợ. Bố mẹ nhìn tôi đầy ái ngại, không nói năng gì còn thằng bé cứ vẫn cứ nhõng nhẽo. Vốn quý trẻ con và cũng khéo nịnh lũ trẻ, tôi tiếp tục nhẹ nhàng tiến lại chỗ thằng bé, ngỏ ý mua đồ chơi cho nó. Tuy nhiên, nó tiếp tục phản kháng mạnh bạo, tát vào mặt tôi và nói: "Hồ ly tinh cướp chồng". Lúc này, bố tôi mới đứng dậy can còn mẹ giằng thằng bé lại. Ông nhẹ nhàng nhìn tôi rồi nói: "Con lên trên nhà, bố có chuyện muốn nói với con".

Thấy vẻ mặt của bố khá căng thẳng, tôi cũng không giấu được sự lo lắng, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tuy nhiên, có chết tôi cũng không ngờ, thân phận của đứa bé ấy, sự thật về cuộc hôn nhân của tôi lại cay nghiệt đến nhường này.

"Con bình tĩnh nghe bố nói này, đừng sốc. Đứa bé là con của Khang và người yêu cũ tên Quỳnh. Chúng nó đã chia tay vì Quỳnh lăng nhăng, cắm sừng Khang. Dẫu vậy, Quỳnh không chấp nhận và liên tục níu kéo Khang, mặc cho Khang hết lần này lần khác khước từ.

Một hôm, Quỳnh hẹn Khang ra ngoài nói chuyện lần cuối trước khi đi xa. Ai ngờ, nó chuốc cho Khang say mèm, không làm chủ được mình. Chuyện gì đến cũng phải đến, đứa bé kết quả của cái đêm ấy. Bố mẹ đã đưa nó đi xét nghiệm AND, nó thực sự là con của Khang" – bố chồng tôi chậm rãi nói.

Từng lời của ông khiến tôi choáng váng, nước mắt rơi lã chã, đầu tôi như quay cuồng, liên tục hỏi bố vậy tại sao anh Khang không cưới cô ta, tại sao đứa bé này hôm nay lại ở đây?

Bố tôi tiếp lời: "Khang không còn tình cảm với Quỳnh nên không làm đám cưới, bố mẹ cũng không chấp nhận một nàng dâu như vậy. Thế nhưng, Quỳnh vẫn mượn sự hiện diện của thằng bé để ràng buộc gia đình chúng ta. Bố mẹ và cả Khang không thể bỏ rơi giọt máu của mình nên vẫn chấp nhận thăm nom, cho thằng bé qua lại. Nhưng mẹ của nó không chỉ muốn thế, cô ta vẫn âm mưu một ngày nào đó được danh chính ngôn thuận làm đám cưới với Khang.

Nhưng Khang đã chọn con, bố mẹ cũng rất ủng hộ sự lựa chọn của nó. Chỉ có điều, khi Quỳnh biết Khang và con làm đám cưới, nó đã nổi đóa lên chửi bới mọi người, nó còn cho thằng bé xem ảnh con và dạy rằng nếu gặp thì gọi con là 'hồ ly tinh cướp chồng'. Hôm nay, Quỳnh mang thằng bé đến đây, bắt bố mẹ và Khang phải có trách nhiệm với nó còn Quỳnh sẽ đi miền Nam làm lại cuộc đời".

Tai tôi như ù đi, trong nước mắt nghẹn ngào, tôi trách bố chồng: "Vậy tại sao mọi người không nói sự thật với con trước khi đám cưới diễn ra, như thế này là mọi người đặt con vào thế đã rồi à?".

- "Bố mẹ và cả Khang không muốn giấu con điều gì nhưng thực sự là chưa tìm thấy thời điểm thích hợp để nói thì mọi sự đã thành ra thế này. Bố mẹ gọi Khang rồi, nó cũng đang về, chỉ mong con hiểu rằng, chúng ta thương yêu con thực sự chứ không hề muốn lừa dối con".

Vừa cưới được ít hôm, tôi chết đứng khi thấy một đứa bé đến nhà rồi gọi mẹ chồng mình là bà nội - Ảnh 2.

Tôi cần một khoảng thời gian, một không gian tĩnh lặng để suy nghĩ về câu chuyện phũ phàng này. (Ảnh minh họa)

Tối ấy, gia đình chúng tôi có một cuộc nói chuyện thẳng thắn và rõ ràng với nhau. Mọi người liên tục nói lời xin lỗi và mong tôi rộng lượng. Nói thì dễ nhưng liệu có làm được không khi bỗng dưng tôi phải làm mẹ một cách "giời ơi đất hỡi" như thế này. Nhất là khi thằng bé vẫn cứ liên tục gọi tôi là "hồ ly tinh", cả việc nghe nó gọi mẹ chồng tôi là bà nội cũng làm tôi sợ hãi. Và rồi liệu mẹ đứa bé đã thực sự buông tha cho chúng tôi chưa hay thỉnh thoảng lại về đây kiếm chuyện, nghĩ đến thôi tôi đã thấy ngột ngạt.

Xin phép bố mẹ được đi du lịch mấy ngày, tôi đặt vé bay đi Đà Lạt ngay hôm sau, bản thân thực sự cần một khoảng không gian riêng để suy nghĩ thấu đáo nên tiếp tục cuộc hôn nhân này hay dừng lại cho sớm.